Tâm trạng Chu thị rất tốt, đều biểu hiện trực tiếp ở trên khuôn mặt, bà rất hiếm khi cười, nhưng khi cười rộ lên nhìn rất hòa ái dễ gần.
Tuy hai văn tiền không nhiều lắm, nhưng còn phải xem là ai bỏ vào.
Cố Tiêu là người do chính Chu thị bà đây chọn, Cố Tiêu luôn suy nghĩ cho Thẩm Hi Hòa, điều này chứng tỏ ánh mắt nhìn người của bà không sai.
Vì vậy lúc ăn cơm tối Chu thị múc cho Cố Tiêu nhiều hơn một muỗng cơm.
Ăn xong bữa tối, Cố Tiêu đi đến trước mặt Chu thị, cô cười ngọt ngào, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, “Nương, con muốn xin người chuyện này.”
Chu thị nghi ngờ liếc nhìn Cố Tiêu: “Con lại có chủ ý gì?”
Cố Tiêu nói: “Nương, con muốn xin người nửa chén mì làm hồ dán dùng.”
Chu thị lúc này nhìn Cố Tiêu thấy thế nào cũng thuận mắt, “Chuyện này có gì to tát, mà còn phải cầu xin ta, con chờ đó.”
Chu thị sảng khoái đưa cho Cố Tiêu non nửa chén mì, sau đó nhăn mặt nói: “Con có muốn nhiều hơn nữa cũng không có đâu.”
Cố Tiêu vội nói: “Đủ rồi đủ rồi, nương là tốt nhất!”
Chu thị xua tay, “Nói ít lời vô nghĩa đi, ta không thích nghe những lời này, nên đi ngủ sớm đi, không được lãng phí dầu thắp.”
Ngọn đèn dầu trong Tây phòng kia chỉ khi Thẩm Hi Hòa về nhà mới được thắp, ngày thường đều không dùng, Cố Tiêu nói: “Con biết, chờ tướng công trở về mới dùng!”
Cố Tiêu mang theo chén mì trở về phòng, thừa dịp bên ngoài trời còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-dau-nuoi-tu-be-cua-nam-chu-trong-truyen-khoa-cu/4601315/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.