Chu thị từ trên giường đất đi xuống, gấp gáp đóng cửa đông phòng lại, bà túm cánh tay Cố Tiêu hỏi: “Con lấy tiền ở đâu ra!”
Nhà Thẩm gia nghèo, nên tất nhiên không có khả năng cho tiền cho Cố Tiêu, hai đồng tiền kia Chu thị chỉ nghĩ là tiền mừng tuổi Cố Tiêu giữ lại, nhưng mua nửa cân thịt phải tốn sáu bảy văn tiền, tiền của Cố Tiêu từ đâu mà có! Thẩm gia nghèo thì nghèo, nhưng không chấp nhận được người tay chân không sạch sẽ.
Cố Tiêu lấy lồng dế ra, “Con đan lồng dế bán, một cái có thể bán ba văn tiền.”
Chu thị lúc này nói không ra lời.
Nhà họ chưa phân gia, cho nên tiền kiếm được đều đưa Chu thị quản, các phòng lén giữ lại mấy đồng tiền trong lòng Chu thị đều biết, cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Bà không nghĩ tới Cố Tiêu còn có thể kiếm tiền.
Cố Tiêu lại lấy lý do vạn năng kia, “Con thấy người tướng công ốm yếu, đọc sách vất vả, phải bồi bổ thân mình……”
Thẩm Hi Hòa chính là mệnh của Chu thị, Chu thị nghĩ đến nhi tử, trong lòng một trận chua xót.
Chu thị lau khóe mắt, tiểu nhi tử gầy yếu, Lý thị mang thai cũng ăn không đủ no, chỉ ngóng trông được ăn thịt.
Còn có tôn tử đại phòng sắp phải thành thân, Chu thị cũng đau lòng.
Chu thị nghiêm mặt nói: “Cũng không phải chưa ăn qua thịt, còn tham miếng thịt này, sau này không thể như thế!”
Cố Tiêu dùng sức gật đầu, “Con là đau lòng tướng công, cũng không phải là con muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-dau-nuoi-tu-be-cua-nam-chu-trong-truyen-khoa-cu/4601306/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.