🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Khanh Khanh nhìn vẻ mặt đối phương vẻ mặt nghĩ mà sợ, nhịn không được trong lòng cười lạnh một tiếng.
Nếu người phụ nữ này hiểu được bản thân mình nhát gan lại không làm ra trò trống gì, lúc trước sẽ không đi trêu chọc nhà bọn họ. Nhưng mà có người lúc nào cũng thích kiếm chuyện, không đi gây sự với người khác, không ăn chút đau khổ thì trong lòng liền không thoải mái.
Lý Khanh Khanh duỗi tay nhận Thẩm Gia Hảo từ trong tay Dương Từ, sau đó nói với Dương Từ một tiếng cảm ơn, liền định ôm Thẩm Gia Hảo xoay người về nhà.
Nhưng trong nháy mắt cô nhấc chân lên, Lưu Đại Nữu vẫn luôn sợ tới mức khóc thét nãy giờ lại không muốn để yên, nó đột nhiên chỉ vào bóng dáng Lý Khanh Khanh kêu lên: "Bà...... Bà chính là hồ ly tinh, con của bà cũng là hồ ly tinh con."
Người chung quanh nghe vậy tức khắc hít một ngụm khí lạnh, Lưu Đại Nữu này mới bao lớn chứ, nó có hiểu cái gì, nếu không phải có người lớn dạy nó, nó làm sao biết được cái từ hồ ly tinh đó ?
Không đợi Lý Khanh Khanh quay đầu lại nhìn về phía Lưu Đại Nữu, nương Lưu Đại Nữu liền xoay qua tát một phát lên mặt Lưu Đại Nữu, cô ta tức giận chỉ vào mũi Lưu Đại Nữu mắng : "Con nít con nôi, biết cái gì mà ăn nói bậy bạ hả ?"
Lưu Đại Nữu bị nương nó đánh liền ngơ ngác, rõ ràng là nương nó nói với nó như vậy mà, còn nói nó không được chơi với con hồ ly tinh con Thẩm Nhạc Hương kia.
Nương nó còn nói, Thẩm Nhạc Hương sớm muộn gì cũng lớn lên thành hồ ly tinh, chuyên môn đi quyến rũ đàn ông. Nếu Lưu Đại Nữu còn tiếp tục chơi với nó, về sau cũng sẽ bị người khác coi là hồ ly tinh.
Thẩm Mộ Quân không muốn để Lý Khanh Khanh chịu ủy khuất này, liền bế Thẩm Nhạc Hương đi đến trước mặt Lưu Đại Nữu.
Ba người nhà Lưu gia vừa nhìn thấy hắn tiến lại đây, tức khắc sợ tới mức cùng nhau lùi về sau mấy bước, như sợ Thẩm Mộ Quân sẽ ra tay đánh người vậy.
Thẩm Mộ Quân hiện tại xác thật rất muốn đánh người, nhưng hắn cũng biết, bạo lực không phải là biện pháp giải quyết vấn đề.
Thẩm Mộ Quân cúi đầu nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Lưu Đại Nữu, đối với một người trước nay đều khá dễ tính với trẻ con như hắn, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra tâm lý chán ghét một đứa nhỏ.
Hắn đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Lưu Đại Nữu hỏi: "Câu mới vừa rồi, là nghe ai nói?"
Lưu Đại Nữu vừa mới bị nương mình đánh, lúc này có hơi không dám mở miệng nói chuyện. Nhưng cũng thực kỳ quái, hiện tại rõ ràng nó không muốn nói gì cả, thế mà khi nó nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Mộ Quân, lại nhịn không được há mồm liền nói: "Là nương con nói như vậy, nương thường xuyên nói nương Thẩm Nhạc Hương là hồ ly tinh."
Người chung quanh vừa nghe đến lời này, mọi người tức khắc nhịn không được xôn xao bàn luận. Tuy rằng bọn họ đã sớm đoán được, nhưng khi chính tai nghe thấy, vẫn là thập phần kinh ngạc.
Nương Lưu Đại Nữu một bên nghe vậy liền sợ đến choáng váng, cô ta giơ tay muốn bịt miệng Lưu Đại Nữu lại, nhưng đã bị một bác gái đứng xem náo nhiệt cạnh bên kéo lại.
Bác gái kia khi còn trẻ cũng là một người khá xinh đẹp, chính là vì vậy nên bác gái cũng thường xuyên bị người ta nói ba nói bốn, cho nên bà căm ghét nhất là hạng người thích bịa chuyện nói xấu người khác.
Đặc biệt là cái kiểu như nương Lưu Đại Nữu vậy, người lớn mà còn đi dạy cho con nít nói mấy lời như vậy, thật không thể nào chịu nổi mà.
Thẩm Mộ Quân tiếp tục chậm rãi hỏi: "Nương con vì sao muốn nói như vậy? Nương con có thù oán gì với người ta sao?"

Lúc này trong lòng Lưu Đại Nữu đã vô cùng sợ hãi, nó theo bản năng muốn bịt miệng mình lại, nhưng mà nó liền phát hiện mình làm thế nào cũng không nâng nổi tay lên.
Lưu Đại Nữu: "Hình như không có...... Nương con cảm thấy bà ta quá xinh đẹp, nói đàn bà như vậy vừa thấy liền biết không đứng đắn, cho nên nương con ngày thường vẫn không tiếp xúc với bà ta."
Thẩm Mộ Quân: "Phải không? Vậy còn con, vì sao con lại chán ghét Thẩm Nhạc Hương như vậy ? Còn nhọc lòng tìm cớ gây chuyện với nó khắp nơi ?."
Lưu Đại Nữu nghe vậy liền liếc nhìn Thẩm Nhạc Hương một cái, nó nhìn quần áo xinh đẹp trên người Thẩm Nhạc Hương, nhìn cái hoa cài đầu vô cùng rực rỡ lúc lắc trên tóc Thẩm Nhạc Hương...... Cùng với căn nhà mới rộng rãi của Nhạc Hương ......
Con bé đột nhiên không chịu khống chế kêu lớn lên, nó chỉ vào mũi Thẩm Nhạc Hương hô: "Là nó! Là nó! Đều là tại nó ! Tại nó mà không ai muốn chơi với con nữa. Ai cũng thích chơi với nó, bất luận là con trai hay con gái, còn có mấy chị thanh niên trí thức nữa...... Mọi người đều thích chơi với nó, nó chính là con hồ ly tinh đi mê hoặc người......"
Đại Tráng nghe vậy thiếu chút nữa tức quá phì cười, hắn chỉ gương mặt vặn vẹo vì ganh tị của Lưu Đại Nữu, xoay người nói với mấy đứa nhỏ trong thôn: "Tụi bây nhìn xem cái sắc mặt này của nó đi, nó như vậy ai mà dám chơi với nó chứ ? Nó ganh tị Thẩm Nhạc Hương được hoan nghênh hơn nó, lại nhiều lần muốn hại Thẩm Nhạc Hương, còn ra tay cào chảy máu mặt em trai Thẩm Nhạc Hương nữa. Nếu một ngày nào đó chúng ta không cẩn thận đắc tội với nó, ai biết được nó có khi nào cũng dùng mấy cách đó hại chúng ta hay không ?"
Cẩu Đản: "Đúng vậy, bộ dáng này của nó thật là đáng sợ, tao ngẫm lại thôi cũng sợ hãi rồi, tao mới không thèm chơi với nó, tâm tư quá ngoan độc."
Vương Tiểu Phì cũng nói: "Tao cũng không thèm chơi, nó nhõng nhẽo hơn ai hết, miệng còn độc nữa. Có lần tao không cẩn thận đẩy nó một chút, nàng liền nói tao là thứ tạp chủng sau này không ai nuôi dưỡng."
Nương Vương Tiểu Phì, Từ Thu Hoa, nghe vậy, tức khắc tức giận đến khuôn mặt mập mạp đều đỏ lên, cô ta liền chỉ vào Lưu Đại Nữu mắng: "Mày cái con quỷ cái này, mày mới là thứ đê tiện có nương sinh nhưng không có dạy ấy ! Cũng dám nguyền rủa tao ? Xem hôm nay tao có đánh gãy cái chân chó của mày không !"
Từ Thu Hoa vốn là tới xem trò hay của Lý Khanh Khanh, cô ta lại không nghĩ rằng xem trò vui thôi, sao lại dính luôn cả bản thân mình vào?
Cô ta cũng không phải người quen ăn thiệt thòi, nghe thấy có người dám nguyền rủa con trai mình như vậy, liền hùng hổ chạy tới chỗ ba người Lưu gia.
Nương Lưu Đại Nữu thấy thế, vừa muốn bảo hộ Lưu Đại Nữu, vưat lại hận Lưu Đại Nữu miệng rộng, cái gì cũng nói ra bên ngoài.
Mắt thấy chung quanh lại muốn náo loại, lão thư ký đứng một bên lớn tiếng mà hô, "Yên lặng, bình tĩnh lại cho tôi, bình tĩnh lại !!"
Lão thư ký là người rất có uy ở thôn Hòa Sơn này, mọi người vừa nghe vậy, vẫn cho lão thư ký một chút mặt mũi, mấy người phụ nữ tiến lên ngăn cản Từ Thu Hoa lại.
Từ Thu Hoa nhìn lão thư ký liếc mắt một cái, trong lòng nghĩ hôm nay không thể trừng trị con quỷ cái này, cùng lắm cô ra liền chờ đến khi lão thư ký không có mặt lại động thủ.
Từ Thu Hoa nghĩ như vậy xong, cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, mà là vẻ mặt âm trầm nhìn cả nhà Lưu Đại Nữu toàn gia, làm hại Lưu Đại Nữu bị nhìn đến hoảng hốt một trận.
Lưu Đại Nữu vốn dĩ đã bị sợ hãi, lúc này hai chân liền nhũn ra, nó nhất thời không nhịn được liền ngồi bệch xuống trên mặt đất.
Dương Đại Nguyệt lúc này đột nhiên đứng dậy, dáng người cô ra cũng khá cao lớn lại mập mạp, cho nên giọng nói cũng vang dội hơn người khác.
Cô ta liền nhìn lão thư ký nói: "Lão thư ký, người ta nói thế nào nhỉ, à, có câu "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", đứa nhỏ này đều bị nương nó dạy hư rồi. Nương nó cùng Lý Khanh Khanh không oán không thù, liền bởi vì Lý Khanh Khanh xinh đẹp hơn mình, liền bịa đặt lung tung, vu hãm tác phong Lý Khanh Khanh có vấn đề. Nhìn xem, trong thôn chúng ta có bao nhiêu người xinh đẹp hơn cô ta chứ, vậy sau này cô ta nhìn ai không vừa mắt liền ở sau lưng bịa đặt hãm hại người ta. Nếu nhưng bịa chuyện về mấy người đã lập gia đình thì thôi cũng còn đỡ, nhưng nếu lại bịa chuyện nói bậy mấy cô gái chưa gả chồng, còn không phải vô duyên vô cớ huỷ hoại một cô gái tốt sao? Hơn nữa dân phong thôn chúng ta luôn luôn giản dị, cũng không thể dung túng cho cái loại rắn độc như vậy, về sau truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến mấy cô gái chưa xuất giá của thôn chúng ta."
Dương Đại Nguyệt thật sự quá hiểu các cô các bà trong thôn, bọn họ căn bản không thèm để ý chuyện nhà người khác thế nào đâu, cho nên hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ lại đây xem náo nhiệt một chút thôi.

Nhưng nếu sự tình liên quan đến trên người bọn họ, bọn họ sẽ không có cách nào tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, cả đám có thể nháy mắt hóa thân thành anh hùng một tay đánh hổ ấy chứ.
Khi Dương Đại Nguyệt phân tích lợi hại rõ ràng, một số bác gái trong nhà có con gái tức khắc liền nhịn không được.
"Đúng vậy, thôn chúng ta không thể để cái chuyện nói xấu sau lưng người lan tràn như vậy được, cái gì hồ ly tinh với không hồ ly tinh, tất cả đều là mê tín, là tàn dư phong kiến đó !"
"Nói hỏi tôi nhé, thì nhà bọn họ là tư tưởng không đoan chính, nên bắt lại, phê đấu bọn họ một phen."
"Ai da, thôn chúng ta đều là người thành thật, sao lại nảy sinh ra một hộ thế này chứ, đúng là kéo chân sau đại đội chúng ta mà !"
"Lão thư ký à, chuyện này cũng không thể cứ cho qua như vậy được. Con gái nhà tôi năm nay mới mười bốn tuổi, nó lại xinh đẹp đến như vậy, tôi thật sợ cái người đàn bà xấu tính hay ganh tị này lại bịa chuyện nói lung tung......"
Cả đám phụ nữ ngươi một câu ta một câu, sắc mặt lão thư ký cũng trở nên càng ngày càng khó coi. Vốn dĩ chỉ là chuyện mâu thuẫn nho nhỏ, hiện giờ liền biến thành chuyện liên quan đến sinh hoạt của toàn bộ thôn Hòa Sơn.
Lão thư ký rơi vào đường cùng, chỉ có thể đen mặt bắt cha nương Lưu Đại Nữu viết kiểm điểm, chờ đến khi đại đội trưởng trở về, lại mở họp phê bình.
Bởi vì mấy người Lý Khanh Khanh mãi vẫn luôn chưa trở về, Trương Đại Nương liền nhịn không được lo lắng, bà đứng trước cổng lớn đợi hồi lâu, mới thấy Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân bế hai đứa con trở lại.
Khi bà nhìn thấy Thẩm Gia Hảo khóc đỏ mắt, cùng với miệng vết thương đã bôi thuốc vàng vàng trên mặt thằng bé, Trương Đại Nương tức khắc đã bị hoảng sợ.
Trương Đại Nương: "Nó bị làm sao vậy? Không phải đi ra ngoài chúc Tết thôi sao? Sao đột nhiên liền bị thương như vậy ?"
Lý Khanh Khanh ôm hai đứa nhỏ về hậu viện, để Thẩm Mộ Quân lại giải thích tiền căn hậu quả cho bà. Cô không muốn để hai đứa nhỏ ôn lại ký ức không thoải mái đó một lần nữa, liền ôm hai đứa nhóc vừa mệt vừa buồn ngủ về phòng.
Sau khi dỗ hai đứa nhỏ hống ngủ xong, cô liền bảo Thẩm Mộ Quân đi qua phòng cô nghỉ ngơi, lúc này cô mới phát hiện đôi mắt Thẩm Mộ Quân đều sung huyết, thoạt nhìn vừa dọa người lại quái dị.
Thẩm Mộ Quân xác thật cũng rất mệt, vào phòng Lý Khanh Khanh cởi quần áo xong, liền ngã vào trên giường ngủ mất. Một giấc này hắn ngủ đến mãi khi trời tối mới tỉnh lại.
Lý Khanh Khanh đứng trong phòng bếp hâm nóng thức ăn lại cho hắn, Thẩm Mộ Quân mở nắp nồi nóng hầm hập lên, liền nghe thấy mùi sủi cảo chiên thơm ngào ngạt.
Thẩm Mộ Quân ăn một bữa thật ấm áp dễ chịu, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, liền cầm xẻng đứng xúc tuyết trước cửa nhà .
Kỳ thật là hắn muốn xúc tuyết trong viện trước, đỡ phải mặt đất bị kết băng trơn trượt. Nhưng hắn sợ ồn đến mấy mẹ con Lý Khanh Khanh, liền xách xẻng chạy ra cổng lớn.
Ngay khi Thẩm Mộ Quân đẩy cổng lớn nhà mình ra, thì người đang đứng bần thần ngay trước cổng liền hoảng sợ. Bởi vì đối phương vẫn luôn đứng trước cổng không nhúc nhích, Thẩm Mộ Quân cũng không phải ngày nào cũng sử dụng dị năng, cho nên mới không hề phát hiện bên ngoài có người đứng.
Người nọ đột nhiên thấy cửa mở, cũng bị khiếp sợ. Phản ứng đầu tiên của cô ta là lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng sau đó lại thấy là Thẩm Mộ Quân, liền dừng bước chân lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.