"Nghe nói, cháu muốn gặp ta?"
Bạch lão gia từ trên cao nhìn xuống Khúc Tiểu Tây, trong mắt mang theo ý định dò xét.
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cô tận mình đánh giá người này. Không thể không nói, Bạch lão gia này không hổ là họ Bạch, khuôn mặt không giống trang nam tử mà trắng nõn như phụ nữ, râu cá trê, gương mặt xanh xao, gầy ốm. Một thân áo khoác màu than chì, mái tóc dày có chút hoa râm.
Khúc Tiểu Tây không trả lời. Khóe miệng Bạch lão gia mở càng ngày càng lớn, lạnh nhạt nói: "Cháu quả thật to gan."
Cũng không biết, to gan nên cố ý muốn gặp ông hay chỉ là muốn thừa cơ để đòi hỏi thêm.
Khúc Tiểu Tây nhợt nhạt cười một chút, thanh thúy nói: "Cháu cố ý."
Đôi mắt Bạch lão gia âm trầm nhìn thẳng cô.
"Cháu muốn lấy lại di vật của cha mẹ cháu."
Bạch lão gia lạnh lùng: "Cháu dựa vào cái gì!"
Khúc Tiểu Tây không kiêu ngạo, không nịnh nọt: "Chỉ bằng, không phải cháu thì không thể."
Trên mặt cô không có chút thay đổi mang theo chút tươi cười của cô gái nhỏ.
"Dượng, cháu không phải kẻ ngốc." Cô cụp mắt, thanh âm bình tĩnh không có chút khẩn trương, "Người là người khôn khéo, còn cháu cũng không phải kẻ ngốc. Cô cô chịu đựng cháu lâu như vậy, chẳng lẽ nhìn còn không hiểu sao?"
Bạch lão gia không nói chuyện.
Khúc Tiểu Tây tiếp tục nói: "Chỉ là người yên tâm, cháu cũng không ngu xuẩn như cô cô nghĩ! Bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-chi-gai-nho-van-nang-cua-nam-phu/3443657/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.