Chương trước
Chương sau
Không gian mờ ảo hương khói, Khúc thị một thân sườn xám ngồi ở trước gương, đôi chân trần bỏ ra ngoài. Một cô gái mặt tròn ngồi quỳ dưới mặt đất, đặt đôi chân Khúc thị lên đầu gối, nghiêm túc sơn móng chân.

Phía sau bà còn có một người chải tóc.

Bàn tay Khúc Thị đặt trên đầu gối, ngon tay thon dài lộ ra nhẫn đá quý khoe khoang.

"Lão gia đâu?"

Tiểu nha hoàn hầu hạ cạnh bên lập tức mở miệng: "Hôm nay có nhiều người ở cục cảnh sát đến thăm, Lão Gia đang ở thư phòng tiếp khách ạ."

Khúc thị khẽ gật đầu, thúc giục người chải tóc nhanh tay, bà ta liền vội vàng đáp ứng.

Lúc này, Liễu bà tiến vào, trong tay hộp lớn hộp nhỏ có hai chiếc, cung kính nói: " Phu nhân, trang sức người đặt cho tiểu thư đã được mang tới."

Khúc thị hơi hơi mỉm cười, gật đầu: "Mở ra cho ta xem, nếu tay nghề không tốt, ta cũng nên trả về."

Liễu bà lập tức: "Người đối xử với biểu tiểu thư, thật là yêu thương."

Bà mở hộp ra, một hộp là vòng tay trang sức, tinh tế nho nhỏ, rất hợp với thời trang bây giờ. Mở thêm hộp phía dưới, một chiếc vòng cổ bằng vàng không lớn, nhưng cũng nhỏ xinh khá là tinh tế.

Khúc thị nhíu mày: "Nhưng thật ra hơi nhỏ chút."

Liễu bà có thể trở thành người kề cận bên Khúc thị đương sẽ sẽ hiểu ý tứ trong lời nói của chủ nhân.

Bà đi nhanh tới, nói: "Trang sức làm gì phân biệt lớn nhỏ? Tiểu thư thon thả, nếu mang trang sức quá to sẽ không đẹp. Cứ như này mới toát ra được vẻ lịch sự tao nhã. Hơn nữa, trang sức thủ công này cũng không phải loại mà những đồ rẻ tiền kia có thể so sánh được."

Khúc thị suy ngẫm một chút: " Ngươi nói cũng phải."

Người chải đầu ở phía sau cũng phụ họa vài câu: "Phu nhân đúng là tâm thiện, bọn tôi ở đây bao nhiêu năm, cũng học hỏi người được đôi chút, người chính là ánh sáng soi rọi đường cho chúng tôi. Làm cháu gái của người thật là có phúc mấy đời."

Bà ta là người chính chuyên lo những việc nội vụ trong nhà, nói ngon ngọt vài ba câu, Khúc thị liền tươi cười hơn vài phần.

Bà xua xua tay, nói: "Ngươi đi mời tiểu thư đến đâu."

Một lát sau, Khúc Tiểu Tây đi tới, căn bản cuộc sống trước đây đã thiếu thốn, ăn uống không đủ dinh dưỡng, mấy ngày trước còn bị rơi xuống nước, sắc mặt trông kém đi rất nhiều. Tuy đã được tẩm bổ nhiều ngày, nhưng khí sắc vẫn mệt mỏi, đi vài bước đã có thể ngã ra đấy."

Khúc Tiểu Tây vừa vào cửa, người chải đâu đưa mắt nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cô gái khuôn mặt nhợt nhạt. Chỉ là bà ta cũng không biểu hiện gì, khen tặng vài câu, " Tiểu thư đây tướng mạo thật có phúc phần."

Khúc Tiểu Tây liếc qua bà ta, cười cười, sau đó ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu chào cô, cô gọi cháu đến đây, là có việc gì sao?"

Cô đưa tầm mắt dừng lại ở trên bàn trang điểm.

Khúc thị:" Mau, mau tới đây xem, trang sức của cháu đã về, có thích không?"

Khúc Tiểu Tây vui mừng tiến lên, cô đeo vòng cổ cùng vòng tay lên người, rồi quơ quơ mỉm cười: "Thích, cảm ơn cô cô."

Cô vươn bàn tay bé nhỏ của mình, lắc lắc một chút, nói: "Chỉ là hình như hơi nhỏ."

Khúc thị: "......"

Người chải đầu khựng lại một chút, cúi đầu không dám cười.

Khúc Tiểu Tây: "Cô Cô, hôm nay không phải không ra ngoài sao? Làm sao đã mua xong rồi. Cháu còn tưởng rằng, ngày mai có thể được dẫn đi mua."

Giọng nói Khúc Tiểu Tây mềm mại, nhưng lời nói nghe có vẻ không hài lòng.

Ánh mắt Khúc thị nheo lại, cười nói: "Cô để Liễu bà lo liệu......"

Còn chưa nói xong, đã bị Khúc Tiểu Tây đánh gãy, cô trưng ra bộ dáng ủy khuất, nói: "Cô cô, sao người có thể làm như vậy!"

Cô mếu máo mang theo ủy khuất: "Cháu đã nói bà Liễu thường hay đánh chửi bọn cháu, vì sao người còn tín nhiệm bà ta! Chả trách vòng tay lại bé như vậy, hóa ra là bà ta chọn. Bà ấy chán ghét cháu cho nên cố ý chọn loại vừa không tốt lại còn bé tí thế này không phải sao? Bà ta là có ý bắt nạt cháu!"

Từng giọt nước mắt lã chã rơi, cô lẩm bẩm: "Vòng này, cùng vòng này, cháu không cần nữ! Bà ta chọn chắc chắc không phải hàng tốt. Hơn nữa, bà ta cả ngày cọ bồn cầu, bẩn chết đi được, lại còn lấy tay cầm qua, cháu không cần!"

Tiếng khóc của cô cũng lợi hại, giả bộ tháo vòng tay xuống nhưng cũng chỉ là động tác giả vờ chứ không thật sự tháo xuống.

"Chị gái của tôi ơi!" Khúc thị mím môi nhíu mi, sắc mặt không vui.

Khúc Tiểu Tây mặc kệ, khóc sướt mướt như cũ: "Người nói phải chọn cho cháu loại tốt nhất, cái này là tốt nhất? Gạt người, người chính là gạt cháu!"

Cô càng khóc càng lớn tiếng, thanh âm oán giận cũng lớn hơn nữa: "Năm trước, thời điểm chúng cháu tới đây, người đưa hết trang sức của bọn cháu bảo cất giữ hộ, cháu cũng chẳng kể với ai. Vậy mà bây giờ, người lại chọn cho cháu những loại như thế này. Huhu, cháu không gả, không gả nữa... Các người cứ đánh chết cháu đi!"

Khúc Tiểu Tây la lối khóc lóc còn chưa đã, hơn nữa còn cố ý chạy ra cửa gào khóc, đừng nói là trong phòng, mà cả khu nhà đều nghe được rõ ràng.

Khúc Thị đỏ mặt, nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây, ánh mắt như dao muốn thịt người, " Con bé này, làm gì vậy! Tiểu thư khuê các, sao có thể náo loạn đến mức này!"

Khúc Tiểu Tây cũng không để ý, thanh âm càng lớn: "Cô cô, cháu tin tưởng cô vì là người trong nhà vậy mà cô lại để người này đưa trang sức đến lừa gạt cháu, huhuhu"

Thanh âm càng lúc càng lớn, cách một cái sân là thư phòng, nếu không để ý cũng nghe được vài phần câu chuyện. Sắc mặt Bạch lão gia có chút khó coi, rất nhanh đã phân phó cho người hầu: "Ngươi đi sang bên kia nhìn xem chuyện gì xảy ra? Nhà đang có khách, sao lại ầm ĩ như vậy."

"Vâng!"

Bạch lão gia lại nói: "Con bé này thích trang sức, ngươi nói với phu nhân một câu, trang sức của nó cứ trả lại. Làm không tốt còn mang tiếng oan. Lừa trang sức của người nhỏ tuổi, nghe đã thấy không hay. Ý tốt của mình chưa chắc mấy loại con rít ranh thế này có thể hiểu được, lại dễ gây hiểu lầm. Tóm lại, gia quy cần nghiêm chỉnh, không được làm ra những việc như vậy, còn trang sức thì cho nó. Bạch mỗ ta không dám nhận bát nước bẩn này."

Người hầu lập tức: "Vâng!"

Rất nhanh người hầu đã chạy tới phòng của Khúc thị, bà ta nghe xong lời này, ngực phập phồng, gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây.

Khúc Tiểu Tây đáng thương vô cùng nhìn Khúc thị, ủy khuất hỏi: "Cô cô, người giận cháu sao? Người không thích cháu sao? Về sau sẽ không tốt với cháu nữa sao?"

Ba câu hỏi dồn dập đánh đúng trọng tâm. Khúc thị lạnh lùng nhìn cô.

Khúc Tiểu Tây: "Cô cô, cháu muốn trang sức......"

Cô lẩm bẩm tự nói: "Cháu buổi tối ngủ không được, đều sẽ mơ thấy mẹ, bà ấy liền hỏi cháu, sao con có thể không hiểu chuyện như vậy, sao con có thể đưa cho cô cô, mẹ muốn đi gặp cô cô..."

Nàng đè thấp thanh âm, âm trầm trầm nói: "Mẹ muốn tìm cô ta, tìm cô ta lấy về trang sức......"

Tuy rằng biết Khúc Tiểu Tây nói hươu nói vượn, nhưng với ngữ khí này, thật tình làm người nghe cảm thấy lạnh buốt.

Khúc thị quát lớn: "Mày nói bậy gì đó!"

Khúc Tiểu Tây: "Những lời cháu nói đều là thật! Cháu chỉ sợ mẹ vì ham muốn sẽ về dọa đến cô, lúc đấy mới lấy lại trang sức e là đã muộn rồi."

Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Khúc thị, nói: "Cô cô, ngươi không nghe dượng nói sao? Trang sức sẽ trả lại cho cháu."

Khúc thị: "Mày!"

Tuy rằng trong lòng Khúc thị hận không thể đánh chết con nhỏ này, nhưng con nhóc này không thể chết, thu lại hận ý, bà ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không còn nóng giận: "Cháu nha, thật đúng là đứa trẻ nhỏ!"

Bà đứng dậy: "Ta đi lấy trang sức cho cháu."

Mỗi bước chân nặng như ngàn cân.

Khúc Tiểu Tây: "Vâng ạ."

Khúc thị vào buồng trong, hơn nửa ngày mới ôm một cái tráp đi ra, mỉm cười: "Đây, tất cả trang sức của cháu đều ở đây! Nếu không phải ta giữ hộ cháu, thì có được như giờ không!"

Khúc Tiểu Tây mở hộp ra, cầm lên vài cái vòng, nhíu mày: "Thiếu mất vài thứ."

Cô ủy khuất nhìn về phía Khúc thị, lại tiếp tục khóc nức nở: "Cô cô, thiếu vài cái......"

Khúc thị ngoài cười nhưng trong không cười: "Đều ở chỗ này, không thiếu cái nào, có phải cháu nhớ nhầm rồi không?"

Khúc Tiểu Tây lẩm bẩm: "Cháu không thể nhầm được, cháu có một cái vòng tay vàng, cháu thấy em họ có mang, còn một cái vòng ngọc của mẹ cháu, thì lão bá đang đeo nữa, huhu, cái vòng ngọc đó, lão bá đang đeo trên tay mà..."

Cô cứ lặp đi lặp lại không ngừng, sắc mặt Khúc Thị ngày càng khó coi, hơn nửa ngày, bà ta nặn ra được mấy câu:" Ngày khác ta lấy về cho cháu, cháu đợi thêm một ngày, được chứ?"

Khúc Tiểu Tây rốt cuộc thay đổi sắc mặt: "Vậy được rồi."

Cô ôm tráp, vui vẻ, cười nói: "Cô cô, cháu về đây."

Khúc Tiểu Tây trở lại phòng, nhìn tráp trang sức trước mặt, ngón tay chạm khẽ vào thật là khác biệt.

Khúc gia là dòng dõi thư hương, Bạch gia thật ra chỉ là nhà giàu mới nổi, nếu hỏi có tiền không chắc chắn có tiền nhưng khẳng định tài chính của Khúc gia trước đây tốt hơn nhiều. Ngày xưa tổ tiên Khúc gia luồn cúi, ở trong triều làm quan, tích góp được không ít gia sản. Tuy rằng con cháu đời sau có không tốt, nhiều thế hệ khiến kinh tế đi xuống, nhưng đống gia sản đó, cũng không phải vài thế hệ là mai một hết được, đồ cổ tranh chữ mua không ít, lạc đà gầy thì vẫn lớn hơn ngựa.

Khúc gia vẫn còn rất nhiều tiền. Đây cũng là động cơ khiến Khúc thị thành như bây giờ. Chỉ là cô biết, loại người như Khúc thị, có là rất ít tiền thì bà ta cũng sẽ không bỏ qua.

Bọn họ tham lam gia sản của Khúc gia, nếu quy hết thành tiền, thì từng đó chắc mua được mấy rương thỏi vàng đầy rồi. Vậy mà có cái vòng tay, bà ta cũng mua cho cô loại nhỏ nhất. Càng nghĩ càng hiểu bà ta là loại người gì! Đây quả thật là người quá kẹt xỉ.

"Vãn Hà."

Khúc Tiểu Tây mở miệng.

Vãn Hà là nha hoàn Khúc thị giao cho cô, chuyên môn phụ trách hầu hạ Khúc Tiểu Tây.

Trong lòng Vãn Hà đang nghĩ ngợi, chờ khách đi rồi, biểu tiểu thư không phải sẽ phải nhận hình phạt xui xẻo hay sao. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy kích động muốn hô to, đắc ý dào dạt nhìn bé gái mồ côi nghèo túng sắp tới sẽ có kết cục không tốt. Đúng lúc này, liền nghe biểu tiểu thư lại đột nhiên mở miệng.

"Biểu tiểu thư, người có gì cần phân phó sao?"

Khúc Tiểu Tây nghiêng mắt, nhợt nhạt cười, nói: "Ngươi đi đến cửa thư phòng cùng người hầu bên lão gia nói vài câu, khách đi rồi, ta muốn gặp dượng."

Vãn Hà sửng sốt, sau đó thấp thỏm nhận lời.

Khúc Tiểu Tây bật cười, xua xua tay: "Đi xuống đi, trưa nay ta muốn uống canh cá. Còn có, xào ít thịt với củ cải, hơn nữa còn muốn mứt trái cây ở tiệm nước ngoài, thêm một con vịt nướng cùng mấy đĩa nấm xào."

Nói tới đây, cô bổ sung: "Nấu nhiều một chút, anh trai em trai ta sức ăn lớn."

Vãn Hà không thể tin được, hiện tại mà cô ta còn nuốt trôi nhiều thứ như vậy, Khúc Tiểu Tây lạnh lùng: "Nghe thấy không!"

Vãn Hà: "Nô tỳ hiểu."

Nói xong, rất nhanh đã chạy ra ngoài.

Căn bản có rất nhiều người muốn bắt nạt ba anh em bọn họ, Vãn Hà cũng là một trong số đó. Lần này Khúc Thị mang cô ta đến đấy, chắc chắn không phải có ý tốt. Chỉ là Khúc Tiểu Tây không biểu hiện ra ngoài, nhưng thực tế cô ghét cô ta chẳng khác gì Liễu bà.

Nhìn thấy Vãn Hà đi ra ngoài, Khúc Tiểu Tây trào phúng cười cười.

Vãn Hà vừa đi cũng vừa lúc em trai Khúc chạy lon ton trở về, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, trong tay cầm theo chiếc túi, vô cùng vui vẻ: "Chị ơi, em mua bánh đậu xanh ở Khánh Long Đường!"

Bánh ăn rất ngon, cậu bé lại cắn một miếng, a ngọt ghê.

Chân ngắn lon ton chạy đến liền bị thu hút bởi cái tráp ở trên bàn, ánh mắt trợn to: "Cái này là của mẹ mà!!!"

Cậu bé kích động tiến lên, cẩn thận chạm vào, hơn nửa ngày liền cắn môi, buồn bã rưng rưng: "Chị, chúng ta giữ nó không nổi."

Khúc Tiểu Tây nhướn mày: "Ai nói? Chúng ta giữ được."

Cô ra vẻ mê hoặc: "Chị đã có chủ ý."

Cậu bé mắt sáng rực lên.

Khúc Tiểu Tây: "Em nha, gương mặt này thật khiến người ta chú ý, cũng có giá trị đấy."

Em trai Khúc: "?"

Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cậu cảm thấy chị gái mình thật là lợi hại.

"Chị quả thật lợi hại, chị giỏi nhất, giỏi nhất trần đời!"

Khúc Tiểu Tây nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, "Cho nên chị là đại ca!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.