Cảnh Lê tự thấy cảm tình giữa mình và tiểu Hoàng đế còn chưa tốt đến độ đương kim Thánh thượng hay tin cậu thân lâm bệnh nặng mà rơi lệ. Khả năng duy nhất là tiểu Hoàng đế sợ Tần Chiêu giận lây sang y, bị dọa khóc. “Thế nên trước kia ngươi đã làm gì y vậy?” Cảnh Lê hỏi. Có tí chuyện vậy đã bị dọa khóc, Tần Chiêu trong lòng tiểu Hoàng đế rốt cuộc đáng sợ tới mức nào hả? Tần Chiêu không thèm để ý tới sự trêu chọc của cậu, ôm người đi ra sảnh. May thay đương kim Thánh thượng vẫn cần mặt mũi, không khóc trước mặt người ngoài mà là dẫn Tiêu Việt và cá con trốn trong phòng. Còn những vị thái y thì hiện tại đã có mặt đầy đủ trước sân, chen đến chật ních. Tần Chiêu và Cảnh Lê đi từ sau vào, vừa tới nơi là cá con lập tức nhào tới. “Cha ơi, hu hu hu…” Cá con ôm chặt chân Cảnh Lê, nước mắt như hạt châu chảy liên tục, chỉ một lúc thôi đã ướt một mảng vạt áo cậu. Cảnh Lê lúc trước còn trêu chọc đám người này chuyện bé xé ra to với Tần Chiêu, vừa thấy con trai mình khóc lóc tội nghiệp lại đau lòng không thôi, vội ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nó: “Cá con, cha không bị bệnh, đừng khóc.” “Hức… cha, ơi?” Cá con khóc nấc một cái, mãi mới hiểu cha mình nói gì. Bé thút thít hỏi: “Cha không sao ạ?” “Đương nhiên là không rồi, ai nói với con cha mắc bệnh?” Cá con nước mắt rưng rưng, lập tức đưa tay chỉ vào Kỳ Tuyên phía sau, giọng còn rất chi là tủi thân: “Bệ hạ.” Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn qua. Kỳ Tuyên không khóc nữa, chỉ là chóp mũi vẫn còn hồng hồng, lông mi cũng hơi ướt. Thấy mình bị chỉ mặt điểm tên thì lo lắng đứng dậy, “Ta…” Lúc trông thấy Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê đi tới thì y đã đoán được lần này làm ồn một trận thành trò cười rồi. Đương kim Thánh thượng đảo mắt khắp nơi, không dám nhìn Cảnh Lê, càng không dám nhìn Tần Chiêu, cuối cùng tầm mắt rơi xuống Tiêu Việt: “Là Tiêu ái khanh nói với ta thế!” Tiêu Việt: “?” Tiêu Việt chợt được ban một cái nồi to từ trên trời rớt xuống, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, vô thức chỉ vào Tần Chiêu nói: “Là Tần Chiêu nói phu lang hắn thân thể khó chịu mà!” “Thân thể khó chịu là lâm bệnh nặng à?” Tần Chiêu bình tĩnh hỏi lại. “…” Tiêu Việt không còn lời nào để nói. Trời đất làm chứng, hắn đứng trước cửa cung trông thấy Tần Chiêu bắt mạch cho phu lang bảo bối xong thì mặt mũi nghiêm trọng ôm người đi, ai mà chẳng cho là xảy ra chuyện lớn chứ! Vả lại hắn cũng chỉ bẩm báo lại mọi chuyện cho tiểu Hoàng đế thôi, là tiểu Hoàng đế nghe thấy Tần Chiêu ôm Cảnh Lê đi thì lo lắng vội vàng phái người triệu thái y đó chớ. Giờ ồn ào thành như này, nghĩ sao cũng không thể để hắn tới đội nồi được biết không? Tiêu Việt có lòng muốn giải thích lại bị người kéo kéo tay áo. Vừa quay lại thì thấy người kéo là tiểu Hoàng đế chóp mũi đo đỏ, hai mắt vô tội. Tiêu Việt: “…” Tiêu Việt: “Được, là lỗi của ta. Bản tướng quân không nên chuyện bé xé ra to, ta xin lỗi.” Kỳ Tuyên vội vàng tìm lối xuống cho hắn: “Tiêu khanh cũng là có ý tốt thôi, Tần đại nhân đừng trách hắn. Nhưng mà thái y cũng đã tới rồi, có muốn để họ khám cho Tiểu Lê không?” “Không cần.” Tần Chiêu nói, “Ta đã bắt mạch cho y rồi, không có gì bất thường đâu, đa tạ bệ hạ và Tiêu tướng quân quan tâm.” Mạch tượng của Cảnh Lê không giống người thường, cho dù có để thái y xem mạch cũng không xem được gì. Với cả Tần Chiêu cũng chưa định thông báo tin cậu mang thai để khỏi rước thêm phiền phức. Kỳ Tuyên “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Thế, thế trẫm bảo họ về nhé?” Tần Chiêu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hỏi ý Cảnh Lê: “Để chư vị thái y đi không một chuyến quả thực ta cũng áy náy, hay là thưởng mỗi người năm lượng bạc nhỉ?” Cảnh Lê: “…” Cảnh Lê biết tỏng Tần Chiêu chẳng phải áy náy gì cả, rõ ràng là vừa biết được tin vui nên trong lòng vui vẻ. Nhưng mà… Cho mỗi người năm lượng, dùng cả một tháng lương của Tần Chiêu vẫn chưa đủ đâu. Người này cứ tính thưởng nhiều như thế ư? Cảnh Lê đang chần chừ thì Kỳ Tuyên nói: “Tần đại nhân nói phải. Tiền này trẫm bỏ, lấy danh nghĩa Tần đại nhân thưởng cho họ được chứ?”
Tần Chiêu cũng không từ chối: “Vậy thì đa tạ bệ hạ.” Trên dưới thái y viện đi một chuyến chẳng phải làm gì cũng kiếm hời năm lượng bạc, chẳng hiểu mô tê gì, nói vài câu cảm ơn Tần Chiêu rồi rời đi. Cuối cùng cũng giải quyết xong vở náo kịch này. Hôm nay tâm tình Tần Chiêu rất tốt, không giận Kỳ Tuyên, thậm chí còn mời hai người ở lại dùng cơm tối. Chỉ tội cá con lo quá chừng cả buổi, quấn lấy Cảnh Lê mãi nói sao cũng không chịu đi. Về khuya, cá con cuộn mình trong lòng Cảnh Lê ngủ thiếp đi, Tần Chiêu ôm lấy hai cha con từ phía sau. Hắn cúi đầu hôn má Cảnh Lê, bàn tay thuận thế trượt xuống, trước xoa xoa đầu cá con, sau đó lại xoa xuống bụng Cảnh Lê. Lần này bọn họ phát hiện sớm, bụng của Cảnh Lê vẫn còn bằng phẳng không sờ được gì. “Rồi giờ tính sao?” Cảnh Lê nhỏ giọng hỏi. Chiếu theo kinh nghiệm sinh cá con thì thời gian cá chép mang thai ngắn, chia làm hai giai đoạn sinh trứng và ấp trứng. Tính ngày thì thời gian Cảnh Lê mang thai sẽ không quá bốn tháng. Lúc sinh cá con thì bọn họ có thể dựa vào việc dọn nhà để che giấu, nhưng bây giờ Tần Chiêu ở kinh thành làm quan, muốn giữ bí mật không dễ dàng như trước. “Đừng lo.” Tần Chiêu trả lời, “Ngươi đó, bây giờ chỉ cần chăm sóc tốt cho mình là được, những chuyện khác ta sẽ nghĩ cách, cứ giao cho ta.” “Được.” Cảnh Lê đương nhiên tin tưởng Tần Chiêu sẽ xử lí tốt mọi chuyện. Cậu không nghĩ chuyện đó nữa mà cúi đầu nhìn cá con đang ngủ say, lại nói: “Cũng không biết cá con biết xong thì phản ứng thế nào.” Hiện giờ bọn họ không thể nói chuyện cậu đã mang thai ra được nên cũng chưa nói cho cá con biết. Nói sao thì nhóc con này còn chưa biết thế nào là giữ bí mật đâu, lỡ nó đi kể linh tinh thì chết. Hơn nữa… Cá con nhà mình bám người cỡ này, nếu nó không thích có em thì phải làm sao đây? Cảnh Lê nghĩ mà sầu. “Nó sẽ chấp nhận.” Tần Chiêu hôn tóc mai Cảnh Lê, dịu dàng nói, “Đứa bé này sẽ sinh ra trong sự chúc phúc của mọi người, ta bảo đảm.” . Kể từ hôm đó, công việc biên tu của Tần Chiêu tiến triển cực nhanh, việc giao cho hắn đều được giải quyết nhanh chóng, vừa đến trưa là đã làm xong hết mọi thứ. Làm xong thì thôi, hiệu quả còn tốt hơn kha khá người, toàn bộ Hàn Lâm viện khiếp sợ không thôi. Thì ra đó giờ người này đang giả dốt ư? Đối với sự thay đổi của Tần Chiêu, trên dưới Hàn Lâm viện bàn tán ầm ĩ. Ai cũng biết Thánh thượng yêu mến nhân tài, dự định chủ trì đại hôn cho vị Trạng nguyên mới lên làm quan này. Đây không phải chuyện chưa từng có, không tính là chuyện lạ. Chỉ là vào đúng cái lúc mấu chốt này Tần Chiêu lại đột nhiên thay đổi thái độ, tính ra lại thành chuyện đáng suy nghĩ. Không ít người cho là Tần Chiêu cuối cùng cũng nhẫn không nổi, muốn tiếp tục trèo cao. Người ngoài nghĩ thế nào Tần Chiêu chẳng thèm quan tâm. Hắn chỉ là muốn làm nhanh để về nhà với phu lang nhà hắn thôi. Về chuyện hôn lễ thì Tần Chiêu đã cấm không cho Kỳ Tuyên đến phiền Cảnh Lê, những chuyện còn lại do hắn quyết, thế mà lại đẩy nhanh quá trình chuẩn bị không ít. Hôn kì định vào tháng sau. Trước khi đại hôn diễn ra Thánh thượng còn ban một chiếu thư, trong đó viết mình và Cảnh Lê vừa quen đã thân, nguyện kết nghĩa kim lan phong y làm quận chúa. Đây cũng là vị song nhi đầu tiên được sắc phong làm quận chúa từ khi khai quốc đến nay. Thánh chỉ do nội thị tổng quản tự mình đưa đến phủ, tiếp xong thánh chỉ Cảnh Lê vẫn đang ngẩn tò te. “Chuyện, chuyện này là sao thế?” Sau khi mọi người đi hết, Cảnh Lê mới kéo tay Tần Chiêu hỏi. Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Trên danh nghĩa ngươi là song nhi nên không thể phong vương mà chỉ có thể phong làm quận chúa.” “Ta không hỏi chuyện đó!” Cảnh Lê nhíu mày, “Có phải ngươi với A Tuyên đang âm mưu gì không? Đang yên đang lành sao ta lại thành quận chúa rồi hả?” “Như này không tốt à?” Tần Chiêu cất thánh chỉ, cười nói, “Sau này nếu ta có ức hiếp ngươi thì đã có Thánh thượng ra mặt cho ngươi rồi đó. Kể ra thì có lẽ chúng ta là đôi phu thê đầu tiên từ Vương gia Vương phi biến thành Quận chúa quận mã từ trước tới nay đấy, cũng hay chứ nhỉ?”
Cảnh Lê không thấy việc này hay ho chỗ nào. Cậu nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Tần Chiêu, dần dần tỉnh táo lại. “Ta biết rồi.” Cảnh Lê phân tích, “Ngươi không muốn làm vương gia nữa, Thánh thượng muốn đề bạt ngươi cũng không thể vô cớ xuất binh, vì thế nên chỉ có thể ra tay từ chỗ ta. Chờ ngươi làm quận mã rồi thì có thể được xem như một nửa quốc thích, khi đó trọng dụng ngươi thì người khác cũng không thể nói gì. Đây là kế hoạch của ngươi đúng không?” Tần Chiêu im lặng không đáp. “Sao không nói gì? Ta nói đúng quá à?” Cảnh Lê rất tự tin với suy đoán của mình. Thật ra Tần Chiêu cũng không có nghĩ nhiều như thế. Tần Chiêu biết lúc mới đoán được thân phận của hắn Cảnh Lê đã rất tự ti. Có lẽ là bóng ma tuổi thơ quá lớn, Cảnh Lê rất thiếu tự tin với bản thân, luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn. Cậu cảm thấy mình không xứng với hắn. Tần Chiêu muốn dốc hết sức bù lại cho cậu. Tuy nhiên, chỉ bù tình cảm thôi thì chưa đủ. Ở thời đại này, bọn họ cần thêm một ít món đồ thực tế. Đạo thánh chỉ này chính là biện pháp mà Tần Chiêu nghĩ ra. Đối với đương kim Thánh thượng mà nói thì sắc phong một vị quận chúa chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với Cảnh Lê thì đây là điều có thể mang đến vinh hoa phú quý cho cậu trong suốt quãng đời còn lại. Về phần Tần Chiêu thì hắn chẳng ngại cái danh quận mã, cũng không quan tâm tiểu Hoàng đế có tính toán khác như lời Cảnh Lê hay không. Hắn chỉ muốn cố gắng hết sức mang những thứ tốt đẹp nhất cho Cảnh Lê. “Rốt cuộc thì ta nói có đúng không?” Cảnh Lê vẫn đang ép hỏi. Tần Chiêu cẩn thận cất kĩ thánh chỉ, xong mới ngẩng đầu cười cười: “Ừ, ngươi nói đúng rồi, kế hoạch của ta đúng là như thế.” Cứ thế, đại hôn của quan trạng nguyên biến thành Thánh thượng gả quận chúa. Mấy ngày sau, đại hôn chính thức được cử hành. Hôn lễ do Thánh thượng chủ trì, quy cách cơ hồ có thể so ngang với hôn lễ của hoàng thất. Hôm ấy, người đứng xem chật ních cả con phố. Cảnh Lê ngồi trong hỉ liễn chờ trước cửa cung từ sớm. Hôm nay cậu mặc hỉ phục màu đỏ, ôm cá con nhà mình trong lòng. Đây là lần đầu tiên Cảnh Lê chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này, mồ hôi ra ướt cả tay, ngón tay cũng run run vì hồi hộp. “Tiểu Lê, ngươi khẩn trương như thế làm gì, trẫm cũng đâu có gả ngươi cho ai xa lạ đâu.” Tình hình rối ren như thế mà đương kim thánh thượng thân là chủ hôn vẫn còn có tâm tư đi ghẹo Cảnh Lê. Cảnh Lê căng giọng: “Ta, ta không khẩn trương!” Kỳ Tuyên cười cười, còn định nói thêm thì nhóc con trong lòng Cảnh Lê bỗng cao giọng hô: “A cha tới rồi! A cha tới rồi!” Kỳ Tuyên khẽ giật mình, quay đầu lại. Nơi xa chiêng trống vang trời, Tần Chiêu cưỡi trên một con ngựa cao to đi qua con phố dài, đang hướng tới hoàng cung. Trước cửa cung, lụa đỏ phấp phới, pháo nổ rợp trời. Cách tầng tầng lớp lớp sa lụa màu đỏ, Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn về phía đó, vừa liếc cái đã thấy ngay thân ảnh đi đầu đội ngũ kia. Khí phách phấn khởi, tuấn mỹ ngời ngời. Cậu vốn đang rất lo lắng chợt bình tĩnh lại. Cảnh Lê vô thức sờ lên bụng dưới, nơi đó đã hơi hơi nhô ra, thể hiện rõ bên trong có một sinh mệnh đang dần dần lớn lên. Cá con trong lòng cũng hưng phấn đến ngồi không yên, nhìn cứ như là sắp chịu không nổi mà chạy về phía a cha của mình. “Ừm, a cha tới rồi.” Nhìn bóng người quen thuộc kia, đột nhiên mũi Cảnh Lê hơi cay, nhưng vẫn không thể che lấp ý cười trong mắt: “A cha tới đón chúng ta về nhà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]