Hôn lễ cử hành đúng hạn.
Tần Chiêu làm người chứng hôn, cá con thì làm hoa đồng, phụ trách bưng trà cho đôi tân nhân.
Cá con mặc một bộ đồ màu đỏ, phía sau còn dùng lụa đỏ may thành đuôi cá đơn giản, nom như hóa trang cá chép, lúc đi đường cái đuôi lắc qua lắc lại, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Đây là chủ ý của Cảnh Lê, đại ý là cá chép chúc phúc, chúc nhà Trần Ngạn An ngày sau phúc vận hưng thịnh, vợ chồng tương kính như tân.
Sau ngày cưới, Tần Chiêu tới nhà trưởng thôn chào tạm biệt.
"Đường xa vất vả, mang phu lang hài tử đi cùng làm gì? Mà lại còn đi sớm như vậy." Trưởng thôn thở dài nói.
Nghe lời này, Tần Chiêu lại cười nói: "Trưởng thôn không thể nói thế, lần trước ta muốn để y và con ở lại trong thôn, còn bị giận dỗi một hồi."
Cảnh Lê ôm cá con ngồi kế bên Tần Chiêu, nghe hắn nói thì trừng mắt liếc một cái.
Trưởng thôn có nói đến chuyện xưa à?
Nếu Tần Chiêu vào kinh chỉ để đi thi thì bảo cậu không đi cho khỏi phiền cũng được, nhưng người này đi vì muốn điều tra chân tướng năm đó, cậu lo lắng không phải rất bình thường à?
"Ta nói sai, là xa ngươi ta không chịu nổi." Tần Chiêu đàng hoàng trịnh trọng sửa lời.
Lời này cũng không sai, cho dù Tần Chiêu chỉ đi thi thì ít nhất cũng mất nửa năm.
Chia xa lâu như vậy, đừng nói bọn họ không chịu nổi, đối với con cái cũng không tốt.
Về phần vì sao ngay lập tức xuất phát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197068/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.