Dù một năm không có người ở nhưng trong nhà không có chút tro bụi nào, hiển nhiên đã có người đến quét dọn qua. Cảnh Lê trồng một sân hoa cỏ, trước khi đi Tần Chiêu từng nhờ thôn trưởng chăm sóc giúp, chuyện quét dọn chắc hẳn cũng do ông lo liệu.
Hoa cỏ trong vườn lớn lên tươi tốt, trên tường trúc ngoài sân bò đầy dây leo, có lẽ vì không được cắt tỉa nên nhìn hơi hỗn loạn.
Tần Chiêu có thể hiểu được.
Người trong thôn đa phần đều thô lỗ cục mịch, nào có hiểu cách tỉ mỉ dưỡng hoa tỉa cành, nhiều nhất là đến tưới nước đảm bảo cây cối không chết héo thôi.
Mấy người đẩy cửa đi vào, chỉ có A Thất trông thấy toàn cảnh trúc viện thì ngây người một lát, thành ra chậm nửa bước.
Tần Chiêu chú ý đến, hỏi: "Sao thế?"
"Không, không sao, ta chỉ không ngờ..." Ánh mắt A Thất hơi hơi trầm xuống, ngập ngừng đáp, "Không ngờ tiên sinh từng ở một nơi như vậy."
Trúc viện đơn sơ, nhà gỗ nhỏ hẹp, sơn thôn hoang vu nghèo khó... Ai có thể tưởng tượng nổi Nhiếp chính vương từng làm mưa làm gió tại kinh thành lại có ngày lưu lạc tới hoàn cảnh này.
Tần Chiêu nghe ra tiếng lòng của hắn ta, cười khẽ.
Trần Ngạn An lại nói: "Tiểu ca chưa từng tới thôn này nhỉ?" Hắn ta ôm cá con đi sau cùng, giải thích: "Nơi đây chắc chắn không bằng phủ thành, nhưng nhà của Tần Chiêu đã có thể xem là tốt nhất thôn chúng ta. Ngươi còn chưa nhìn thấy nơi Tần Chiêu từng ở trước kia, vừa tồi tàn vừa lọt gió,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197067/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.