Chương trước
Chương sau
Còn là biện pháp gì thì Tần Chiêu không nói.
Bất kể là phát triển hay nâng cao lợi nhuận, đều không cần phải vội vàng.
Dược của bọn họ vừa mới chế xong, còn cần chờ phản hồi của người bệnh. Nếu phản hồi tốt, sau này buôn bán tự nhiên sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Bởi vậy, việc phải làm bây giờ chỉ là chờ.
Cũng may sau lần trước Tần Chiêu chữa khỏi cho Hạ Tri Hành, người nọ lại giới thiệu vài vị thí sinh chuẩn bị thi khoa cử tới hiệu thuốc tìm hắn chữa bệnh, hơn nửa trong đó đều mua thuốc viên.
Đợt đầu bọn họ chỉ làn ba mươi gói thuốc viên, không quá ba ngày đã bán hết.
Lợi nhuận bán đợt thuốc viên lần này Tần Chiêu đều đưa cho A Dịch và Tiết Nhân.
Tần Chiêu nói: "Lần này nếu không có hai vị trợ giúp, cũng không thể làm ra chỗ thuốc này. Đây xem như là tạ lễ, sau này lại có lợi nhuận, chúng ta tính sau."
Tiết Nhân không khách khí với hắn, ngược lại cười nói: "Nếu đổi lại là mười mấy năm trước, mời lão phu chế thuốc, chút tiền này còn không đủ."
Vốn Tần Chiêu chỉ tính toán tìm phương thuốc thích hợp từ trong y thư, chế thành loại thuốc viên phổ biến, bị Tiết lão tiên sinh đưa ra phản đối.
Ông cảm thấy nếu muốn kiếm tiền, vậy thì không thể dùng phương thuốc có thể tìm được trong y thư, nếu bị những người khác nghe ngóng được, y quán người ta gia đại nghiệp đại, rồi sản xuất hàng loạt, chẳng mấy chốc sẽ cướp mất mối làm ăn của bọn họ.
Đã làm là phải làm độc nhất.
Bởi vậy, phương thuốc phối chế ra thuốc viên lần này của bọn họ không phải là phương thuốc có thể tìm được ở bất kỳ y thư nào. Tiết lão tiên sinh xưa nay am hiểu phối dược, phương thuốc lần này là ông giúp Tần Chiêu hoàn thành phối chế.
Phần tiền này ông đích xác nên cầm.
Bất quá ông hiện giờ ở nhà A Dịch ăn không uống không, cho nên không độc chiếm chỗ tiền này, mà đưa toàn bộ cho tôn nhi.
Nhưng A Dịch lại sống chết không nhận phần tiền Tần Chiêu cho y.
"Ta căn bản chẳng giúp được gì, chỉ là giúp đỡ nặn thuốc viên, tiền này ta không thể nhận được." A Dịch nói.
Tần Chiêu lại nói: "Lúc trước khi phối dược dùng rất nhiều thảo dược của cửa hàng, đây là trả vào phần đấy."
"Đúng vậy, ngươi cứ nhận đi." Cảnh Lê cũng nói, "Sau này chúng ta còn phải cùng nhau kiếm bộn tiền, chỗ này không tính là gì."
A Dịch không từ chối được, chỉ đành nhận lấy, lại nói: "Lần này làm số lượng thuốc viên ít, nếu như làm số lượng lớn, chi phí dược liệu sẽ thấp thêm được một chút."
Tần Chiêu gật đầu: "Mấy ngày này ta sẽ nghiên cứu phương thuốc, xem có cần điều chỉnh chỗ nào không, tranh thủ trước năm mới làm ra đợt thuốc viên thứ hai."
Cảnh Lê giơ tay: "Vậy ta cần làm gì?"
"Ngươi đương nhiên là ăn uống chơi bời cùng với Tiết gia gia, dưỡng thai cho tốt rồi!" Tiết Nhân vỗ bả vai Cảnh Lê, nghiêm túc nói: "Ngươi đang có thai không thể mệt nhọc, ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi."
Vành tai Cảnh Lê đỏ lên trong nháy mắt: "Ta không có thai...!"
Tần Chiêu vội ôm lấy cậu trước lúc cậu sắp xù lông, vuốt ve ở trong ngực: "Đợt chế thuốc viên thứ hai vẫn cần ngươi trợ giúp, tạm thời mấy ngày này nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy loạn khắp nơi."
"Ta biết rồi..." Cảnh Lê nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không biết khi nào danh tiếng của thuốc viên này mới có thể truyền ra ngoài, nhanh chóng kiếm được tiền thì tốt rồi."
Tần Chiêu nghe thấy lời này, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đại khái đã có tính toán.
Cá nhỏ nhà hắn chỉ cần mở miệng vàng, chỉ sợ phản hồi sẽ tới nhanh hơn so với tưởng tượng.
Hắn phải nhanh chóng nghiên cứu xong phương thuốc mới được.
Quả thật, ngày thứ ba sau khi bán hết đợt thuốc thứ nhất, Hạ Tri Hành dẫn một vị lão tiên sinh đến hiệu thuốc.
Ngày hôm đó, Tiết lão tiên sinh vừa mới cùng A Dịch ra ngoài nhập hàng, Tần Chiêu còn đang bận nghiên cứu phương thuốc, cửa tiệm chỉ còn Cảnh Lê đang kiểm kê dược liệu.
Nghe thấy có người vào cửa, Cảnh Lê từ quầy thuốc ngẩng đầu lên: "Ngài muốn mua thuốc sao?"
Trước đây Hạ Tri Hành chưa từng thấy Cảnh Lê.
Mấy lần trước đến, thân thể Cảnh Lê còn chưa khôi phục, không ở trong cửa hàng. Do vậy, Hạ Tri Hành đột nhiên thấy hiệu thuốc xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp như vậy, hai má đỏ lên, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.
Người đọc sách thời đại này đều ngốc như vậy sao?
Cảnh Lê lặp lại lần nữa: "Ngươi đến bốc thuốc sao?"
"Phải... Không, không phải, ta là đến tìm Tần đại phu." Hạ Tri Hành ấp a ấp úng nói.
Cảnh Lê liếc hắn ta, cố ý nói: "Phu quân ta sắc thuốc ở trong sân, ngươi tìm hắn có việc gì?"
"... Phu quân?"
"Ta là phu quân của y." Thanh âm của Tần Chiêu bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, tai Cảnh Lê nóng bừng, cúi đầu lúng túng. Tần Chiêu xốc rèm vải lên, làm như không có việc gì liếc nhìn Cảnh Lê một cái, mới nói: "Hóa ra là Hạ công tử."
Sắc mặt Hạ Tri Hành đỏ bừng, ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu. Vị lão tiên sinh phía sau hắn chậm rãi mở miệng: "Tri Hành, không được thất lễ."
Hạ Tri Hành lúc này mới hồi thần, nghiêng người tránh ra, hướng vị lão tiên sinh vái một lạy: "Vâng, tiên sinh."
Hắn giải thích với Tần Chiêu: "Vị này là Ngô tiên sinh của thư viện bọn ta, cũng là sư phụ của ta."
Tần Chiêu hướng hắn hành lễ, hỏi: "Ngô tiên sinh đến xem bệnh ư?"
"Cũng không phải." Ngô lão tiên sinh mặc áo trường sam mộc mạc, vuốt râu nói: "Thực không dám giấu, rất nhiều học sinh của ta sức khỏe kém, vừa đến mùa đông khắc nghiệt liền không chịu được, nhưng chúng chỉ biết đọc sách, bảo chúng đi xem bệnh cũng không nỡ. Ta nghe Tri Hành nói, chỗ Tần đại phu có thuốc viên phòng và trị bệnh phong hàn, mấy học sinh kia của ta uống xong thuốc này đều có hiệu quả không tồi, liền muốn đến mua một ít."
Ánh mắt Cảnh Lê sáng lên. Vậy mà Tân Chiêu cũng không kinh ngạc, hỏi: "Ngô tiên sinh muốn bao nhiêu?"
Ngô lão tiên sinh nói: "Trong thư viện của ta năm nay có hai mươi hai đệ tử tham gia khoa cử, chuẩn bị cho bọn hắn mỗi người mấy gói. Đề phòng chẳng may, vậy thì đặt trước tám mươi gói thuốc đi."
Tám mươi gói thuốc, cũng chính là bảy trăm hai mươi viên thuốc. Đợt thuốc trước bọn họ làm mất hơn nửa ngày, đợi phơi khô lại mất thêm cả ngày. Nói cách khác, làm tám mươi gói thuốc ít nhất phải ba ngày, đây là còn chưa tính thời gian nhập dược liệu.
Tần Chiêu đánh giá một chút thời gian nhập hàng, nói: "Cửa hàng hiện giờ không có nhiều dược liệu như vậy, nếu Ngô tiên sinh cần, chỉ sợ phải chờ khoảng bốn năm ngày. Ngài không ngại thì để lại địa chỉ, sau khi làm xong ta đưa đến cho ngài."
Ngô lão tiên sinh gật đầu: "Cũng được."
Ông để lại năm trăm văn tiền đặt cọc cùng với địa chỉ cụ thể của thư viện, rồi cùng Hạ Tri Hành rời đi.
Trước khi đi, Hạ Tri Hành còn không tự giác liếc nhìn Cảnh Lê một cái.
Cảnh Lê: "..."
Tần Chiêu tự nhiên cũng nhìn thấy, nhưng hắn chỉ sâu xa cười một cái, rồi như không có việc gì xoay người trở về sân.
Cảnh Lê: "..."
A Dịch và Tiết Nhân rất nhanh đã trở lại hiệu thuốc, Cảnh Lê nói với bọn họ chuyện thư viện đặt hàng thuốc viên. Cũng may lần này A Dịch đặt đủ dược liệu, lại mua vào với giá thấp hơn trước đây, như vậy tính ra, lần này một gói thuốc chỉ tốn tám văn tiền.
Có điều, đợt thuốc kia phải đợi sáng mai mới có thể đưa đến.
Ban đêm, Cảnh Lê nằm trên giường lật xem thoại bản A Dịch đưa cho cậu, bị Tần Chiêu lấy mất: "Nên ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm chế thuốc."
"..." Cảnh Lê bất mãn nói, "Giờ mới giờ hợi canh ba, ta đọc thêm hai trang rồi ngủ."
Cậu đứng dậy muốn giành lấy, lại bị Tần Chiêu dễ dàng ấn trở lại giường.
Người này sau khi không phải tiếp tục uống thuốc, sức lực cũng càng ngày càng lớn, trước kia Cảnh Lê còn có thể cùng hắn đấu qua đấu lại vài hiệp, hiện tại đã hoàn toàn không phải là đối thủ.
Cảnh Lê thở hồng hộc ngã xuống giường, xua tay: "Không chơi nữa."
Tần Chiêu không có ý buông tha cậu, hắn chỉ dùng một tay liền chế trụ hai tay Cảnh Lê, áp người lên: "Hôm nay trước mặt mấy người kia, ngươi kêu ta là gì?"
"..." Cảnh Lê nhìn đi chỗ khác.
Biết ngay hắn sẽ không dễ dàng quên chuyện này mà.
Xưng hô kia dùng để nói giỡn còn được, nếu thật sự muốn Cảnh Lê đứng đắn nói ra, cậu chỉ cảm thấy thẹn thùng.
Cho nên từ sau khi hai người xác định quan hệ, cậu dường như chưa từng kêu như vậy.
— Trừ lúc ở trên giường bị ai đó bức bách.
Cảnh Lê hàm hồ nói: "Cái, cái gì nhỉ, ta không nhớ rõ."
Cậu quay đầu đi, vành tai tinh tế liền như ẩn như hiện dưới mái tóc. Cảnh Lê có nước da trắng, da vừa mềm vừa mịn, rất dễ ửng đỏ, có thẹn thùng hay không liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Tần Chiêu vén mấy sợi tóc rối loạn của cậu ra sau tai, hôn vành tai đỏ bừng kia, thanh âm rất nhẹ: "Thật sự không nhớ rõ à?"
"A..."
Cảnh Lê rụt người lại, từ lưng đến gáy đều phát ngứa.
Cậu vài ngày trước bị người này ép buộc quá mức, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn thấy sợ.
Nhưng Tần Chiêu rõ ràng không có ý buông tha cậu.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng ngậm vành tai Cảnh Lê, cái tay rảnh rỗi kia cũng theo thắt lưng gầy yếu trượt xuống dưới, sắp trượt vào trong vạt áo.
"Tần, Tần Chiêu!" Cảnh Lê run rẩy nói từng chữ qua kẽ răng, "Không được, ta... Ta không được..."
Tần Chiêu: "Làm sao không được?"
"Ta..." Cảnh Lê linh cơ lóe lên, lớn tiếng nói, "Tiết gia gia nói thân thể ta vẫn chưa hồi phục, gần đây không thể như vậy!"
Nghe lời này, Tần Chiêu quả thực buông lỏng tay ra: "Tiết tiên sinh hôm nay lại bắt mạch cho ngươi? Ông ấy chẩn đoán ra gì rồi?"
Cảnh Lê nhân cơ gội giãy ra, lăn nhanh vào bên trong giường, dùng chăn quấn mình chặt kín: "Chẩn ra rồi, mang thai hai tháng, con của ngươi."
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê bị Tiết lão tiên sinh dùng việc này trêu ghẹo mấy ngày, da mặt cũng dày lên, hùng hồn nói: "Tiết gia gia nói, mang thai ba tháng đầu không ổn định, bảo ngươi nhẫn nhịn chút, nếu không dưỡng thai tốt sẽ ảnh hưởng đến con của chúng ta."
Tần Chiêu sắp bị bộ dáng nghiêm trang của Cảnh Lê làm cho tức đến bật cười, hận không thể trừng phạt người này ngay tại chỗ.
Có điều từ trước đến nay hắn cũng không có ý tứ ép buộc Cảnh Lê, thấy người này quả thật không có hứng thú, đành từ bỏ. Nửa khuôn mặt Cảnh Lê chôn trong chăn, phát hiện Tần Chiêu có ý buông tha mình, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể tiếp tục đọc thoại bản không?"
Giây tiếp theo, Tần Chiêu thổi tắt ngọn đèn, ấn Cảnh Lê trở về giường.
"Nếu đã muốn dưỡng thai cho tốt, vậy thì nên nghỉ ngơi sớm." Tần Chiêu nói, "Nhắm mắt, ngủ."
Buổi sáng hôm sau, dược liệu A Dịch đặt đúng giờ được đưa đến hiệu thuốc.
Tiết Nhân tuổi tác đã cao, ba người không chịu để cho ông giúp những việc cần thể lực. Có điều sau đợt chế tạo thuốc trước, hiện giờ ba người phối hợp ăn ý, chỉ dùng không đến hai ngày liền làm xong tất cả thuốc viên. Thuốc viên được đặt ở chỗ râm mát thoáng gió một ngày, lại dùng giấy dầu bao lại. Buổi sáng ngày thứ tư, Tần Chiêu liền đem thuốc viên Ngô lão tiên sinh đặt đến thư viện.
Nhưng dù làm xong đơn này, bọn họ vẫn không được nghỉ ngơi.
Tin tức của nhóm văn nhân truyền rất nhanh, Tần Chiêu vừa đưa xong dược, thư viện thứ hai đã tìm tới cửa.
Không có cách nào cả, ai bảo các thư viện trong huyện thành đều âm thầm cạnh tranh, vị tiên sinh nào có môn sinh thi đỗ nhiều, danh vọng của người đấy sẽ càng cao, năm sau thu đệ tử đương nhiên cũng nhiều lên.
Bởi vậy, những thư viện khác sau khi nghe được tin tức Ngô lão tiên sinh dặt dược, cũng không chịu bị tụt hậu, tranh nhau muốn tới của hàng mua.
Nhất thời, thuốc viên được phố phường xưng là Khư Hàn đan, ở trấn trên trở lên vô cùng thịnh hành.
Hơn nữa, loại thịnh hành này không chỉ ở trong nhóm văn nhân. Đoạn thời gian này thời tiết trở lạnh, người sinh bệnh trong thành không ít, các y quán lớn đều kín người hết chỗ. Dược này vừa ra, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhiều dân chúng bình dân cũng theo đó đến tranh nhau mua.
Từ giữa tháng mười hai đến cuối năm, việc buôn bán của hiệu thuốc nhỏ tấp nập dị thường, đến cả thời gian nghỉ ngơi một ngày cũng không có.
Cho dù như vậy, Khư Hàn đan vẫn cung không đủ cầu.
Hơn nữa, theo thanh danh hiệu thuốc càng lúc càng lớn, người đến mua thuốc xem bệnh cũng nhiều lên. Tần Chiêu và A Dịch phải vội vàng tiếp đón khách nhân, chỉ có thể dùng thời gian sau khi đóng cửa hàng để chế thuốc viên, Cảnh Lê sợ bọn họ mệt nhọc, chủ động nhận làm việc chế thuốc.
Bình thường lúc Tần Chiêu và A Dịch ở bên ngoài bận rộn, Cảnh Lê một mình ở bên trong chế thuốc, có khi ngồi là ngồi cả ngày.
Hoàng hôn ngày hôm đó, khi Tần Chiêu xốc rèm đi vào nội đường đã thấy cá nhỏ nhà mình kê ghế nhỏ ngồi ở góc phòng, nghiêm túc cúi đầu nặn thuốc viên, có người tiến vào cũng không chú ý.
Hiện giờ Cảnh Lê nặn thuốc viên đã vô cùng thuần thục, thần thái cậu chuyên chú, hai má và chóp mũi đều dính chút nước thuốc, giống như mèo hoa nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Đến khi Tần Chiêu đi đến trước mặt cậu, Cảnh Lê vẫn chưa phát hiện có người tiến vào.
Tần Chiêu bất đắc dĩ, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Ngư."
Cảnh Lê bị dọa đến run lên, ngẩng đầu: "Ngươi vào đây từ lúc nào?"
"..." Tần Chiêu ngồi xổm xuống, dùng tay áo lau vết bẩn dính trên mặt cậu, "Hiệu thuốc đóng cửa rồi."
"Hóa ra đã muộn như vậy rồi." Cảnh Lê hậu tri hậu giác cười, nói: "Hôm nay ta làm được hơn hai trăm viên thuốc, buổi tối có các ngươi khẳng định nhanh hơn, hôm nay chúng ta có thể..."
Tần Chiêu ngắt lời cậu: "Hôm nay chúng ta không làm thuốc."
Cảnh Lê mở mịt giương mắt nhìn.
Tần Chiêu cười nói: "Sáng nay ta nói gì với ngươi hả, có phải ngươi đã quên rồi không?"
Cảnh Lê: "A?"
Tần Chiêu nói: "Hôm nay là ba mươi, chúng ta sẽ đi hội rước đèn."
Cảnh Lê rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
Hình như sáng sớm Tần Chiêu có nói tới việc này, nhưng cậu còn đang nhớ thương mấy trăm viên thuốc chưa làm xong, không để trong lòng.
"Ta còn chưa dán hoa giấy!" Cảnh Lê lúc này mới nhớ tới lễ mừng năm mới, đứng bật dậy.
Có lẽ đứng lên quá nhanh, trước mắt cậu tối sầm, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Tần Chiêu vội kéo người vào ngực, hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao..." Cảnh Lê lắc lắc đầu, "Hơi chóng mặt."
"Ngươi quá mệt mỏi." Tần Chiêu nhấc ngang cậu lên, dịu dàng nói, "Hôm nay A Dịch cố ý đóng cửa sớm nửa canh giờ, những việc này ta làm là được. Ngươi nghỉ ngơi một lúc, thay quần áo, buổi tối ăn cơm xong ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo."
Cảnh Lê bị cưỡng chế yêu cầu ở trong phòng nghỉ ngơi một canh giờ, chờ khi cậu thay quần áo xong rồi đi đến chủ viện, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Trên khung cửa dán câu đối xuân do Tần Chiêu viết, trên cửa sổ cũng dán hoa giấy do Cảnh Lê đích thân cắt mấy hôm trước, dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ, căn nhà vốn có chút lãnh lẽo giờ thoạt nhìn tràn đầy không khí đón năm mới.
Bữa tối là do Tần Chiêu làm.
Người thời cổ đại ngày thường không được ăn nhiều đồ ngon, quanh năm suốt tháng chỉ có lễ mừng năm mới hôm nay mới phong phú hơn chút.
Từ khi Cảnh Lê xuyên tới thế giới này đến bây giờ, ngoại trừ hai tháng lúc mới tới cuộc sống hơi túng quẫn chút ra, những lúc khác Tần Chiêu cũng không keo kiệt khoản ăn mặc với cậu.
Có điều cũng không phong phú bằng hôm nay.
Trên bàn bày đầy gà quay, sườn kho, thịt kho tàu,... Nghe nói vốn A Dịch đề nghị mua một con cá chép về nướng, ý là "hàng năm đều có dư"*, nhưng bị Tần Chiêu từ chối với lý do không ăn cá.
*余: dư; 鱼: cá, đồng âm là /yú/.
Nhớ lại ngày đầu tiên bản thân đến nhà Tần Chiêu, Tần Chiêu cũng nói với cậu những lời này, Cảnh Lê căm giận nói: "Đâu phải ngươi không ăn cá, bình thường ngươi ăn đến vui vẻ còn gì."
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, hai bên đường treo đầy đèn lồng, trên gương mặt của người đi đường ai ai cũng tràn đầy khí sắc vui mừng năm mới.
Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê đi trên phố, nghe tiếng liền nghiêng đầu cười: "Ta thực sự không ăn cá, chỉ ăn mỗi con cá là ngươi thôi."
Cảnh Lê: "... Hừ."
Tập tục mừng năm mới của mỗi nơi không giống nhau, tại huyện thành nho nhỏ này, chỉ có đêm ba mươi hôm nay mới hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm. Nhà nhà sau khi ăn xong cơm tối đều ra đường xem hoa đăng, đốt pháo hoa, cùng nhau chờ đợi năm mới đến.
Tần Chiêu dùng kẹo hồ lô để dụ cá nhỏ nhà mình quên đi chuyện giận dỗi vừa rồi, Cảnh Lê vừa ăn vừa kéo Tần Chiêu đi dạo từ đầu đường đến cuối đường, chẳng mấy mà không đi nổi nữa.
"Mệt rồi thì về nhà." Tần Chiêu nói.
"Không." Cảnh Lê ăn xong viên kẹo hồ lô cuối cùng, ném que trúc đi, "Ta còn phải đợi pháo hoa, về nhà thì không xem được nữa."
Tần Chiêu bất đắc dĩ, chỉ vào chòi nghỉ ở ven đường: "Vậy chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một lúc nhé?"
Cảnh Lê: "Được."
Tất cả mọi người đều đứng ngoài đường, trong chòi nghỉ vừa lúc không có ai, Cảnh Lê tựa vào vai Tần Chiêu, buồn ngủ ngáp một cái.
"Rõ ràng lúc trước ta có thể dạo mấy vòng quanh con phố này..."
"Đó là lúc trước còn trong kỳ sinh sản, tinh lực không có chỗ phát tiết." Tần Chiêu nói, "Mấy ngày nay ngươi quá mệt mỏi."
Cảnh Lê đùa nghịch ngón tay hắn, không quan tâm: "Không mệt, ngươi còn vất vả hơn ta."
Tần Chiêu trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư, thực ra ngươi không cần như vậy."
Động tác Cảnh Lê dừng lại.
Tần Chiêu lật tay nắm ngón tay Cảnh Lê, giọng nói dịu dàng: "Ta nói rồi, ngươi không làm gì cũng không sao, ta đã đáp ứng nuôi ngươi thật tốt, sẽ không nuốt lời."
"Không phải sợ ngươi nuốt lời." Cảnh Lê nói, "Chúng ta là người một nhà mà, ngươi đang nghĩ cách để chúng ta sống tốt hơn, ta đương nhiên cũng muốn giúp đỡ ngươi. Nhưng..."
"Chỉ là ta không biết làm gì cả, chỉ có thể dùng cách này."
Cảnh Lê cọ cọ bờ vai Tần Chiêu, nhỏ giọng nói: "Gần đây ta luôn nghĩ, nếu như sớm biết mình sẽ đến nơi này, nên thừa dịp trước kia có cơ hội học hỏi thêm chút ít. Nếu ta hiểu biết thêm một chút, hiện tại ngươi cũng không vất vả như vậy."
Tần Chiêu nghiêng đầu hỏi: "Đến nơi này?"
Cảnh Lê chột dạ dời tầm mắt: "Không có gì..."
Tần Chiêu đã sớm đoán được trên người Cảnh Lê hẳn có chút bí mật không muốn nói ra, hắn không có hỏi nhiều, chỉ nói: "Ngươi như bây giờ rất tốt, không cần nghĩ nhiều."
Hắn giương mắt nhìn về phía chân trời, tối nay ánh trăng rất sáng, trời đầy sao.
"Là ta vẫn chưa đủ tốt." Tần Chiêu nói, "Cho ta thêm chút thời gian, Tiểu Ngư."
Hắn sẽ thay đổi hiện trạng, cũng sẽ lấy lại tất cả những gì vốn có.
Hắn đã nói muốn cho Cảnh Lê sống những ngày tốt đẹp, sẽ không đổi ý.
"Ngươi không hề không tốt." Cảnh Lê còn cho rằng hắn đang tự coi nhẹ mình, nói, "Tần đại phu của hiệu thuốc Dịch An hiện nay rất nổi tiếng ở huyện thành, ai dám nói ngươi không tốt?"
Tần Chiêu nhẹ giọng cười, không giải thích.
Cảnh Lê kéo hắn đứng dậy: "Ta nghỉ đủ rồi, nghe nói bên kia có gánh hát biểu diễn, đi, chúng ta qua xem thử."
Sáng sớm hôm nay Cảnh Lê đã thức dậy làm thuốc viên, buổi tối lại lôi kéo Tần Chiêu dạo phố đến nửa đêm, cố gắng đợi đến giờ Tý* đã sắp buồn ngủ không mở nổi mắt.
*Giờ Tý: Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.
Tiếng chuông báo giờ Tý vang lên, vô số pháo hoa đẹp đẽ bay lên từ đường chân trời.
Pháo hoa phản chiếu cả bầu trời đêm sáng như ban ngày, Cảnh Lê đứng dưới pháo hoa chủ động hôn Tần Chiêu.
Huyên náo qua đi, người trên đường ít dần, Tần Chiêu cõng Cảnh Lê về nhà.
"Ngày mai hiệu thuốc không mở cửa, ngươi ngủ thêm một lúc, đừng nghĩ đến việc làm thuốc mãi." Tần Chiêu khẽ nói.
Cảnh Lê đã hoàn toàn không còn sức lực, giọng nói đầy ủ rũ, hàm hồ đáp: "Ta biết rồi..."
Tần Chiêu: "Ngày nào ngươi cũng trả lời như vậy."
Nhưng chẳng có khi nào là nghe lời cả.
Mấy ngày này trong lòng Cảnh Lê luôn nghĩ đến việc làm thuốc, mỗi ngày trời chưa sáng đã tự động tỉnh dậy, có lúc thậm chí bữa sáng cũng không ăn đã đi tới nội đường.
Nói không được cũng quản không nổi.
Tần Chiêu nhìn thấy tất cả những chuyện này, nói không đau lòng là giả.
Nhóc con hư hỏng này lúc trước còn dùng lý do phải dưỡng thai để cự tuyệt hắn thân thiết, đây là việc người dưỡng thai nên làm sao?
Tần Chiêu nhớ đến việc này liền cảm thấy bất đắc dĩ, nghiêng đầu còn muốn nói thêm hai câu, lại bị Cảnh Lê hôn lên mặt một cái.
"Ngươi đối với ta thật tốt, cảm ơn ngươi."
Đầu Cảnh Lê còn chôn trên lưng Tần Chiêu, nhắm mắt, khóe miệng cong cong, nhỏ giọng nói: "... Phu quân."
Tác giả có điều muốn nói:
Cảnh Lê: Ta phải dưỡng thai. (mặt nghiêm túc)
Tần Chiêu: Được, ngươi phải dưỡng thai. (cam chịu)
Con trai:...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.