Lúc Tần Chiêu trở lại hiệu thuốc ở ngoại viện, thì trong tiệm không có khách. Tiết lão tiên sinh không biết đã trốn đi đâu tìm thanh tĩnh rồi, A Dịch đang dựa vào trước quầy đọc sách y. A Dịch thấy hắn đến bèn hỏi: "Tần công tử, Cảnh Lê đỡ hơn chưa?" Bước chân Tần Chiêu hơi dừng lại: "Đỡ nhiều rồi." Mấy ngày nay, Tần Chiêu giúp Cảnh Lê giải quyết "chuyện riêng tư", hắn không phân thân ra được, chỉ có thể nói dối rằng bệnh của Cảnh Lê nặng lên, không xuống giường được, cần hắn tự mình chăm sóc. Còn vì sao bệnh mà không uống thuốc, chỉ cần Tần Chiêu chăm mọi lúc thì không biết giải thích ra sao. Cũng may A Dịch không rành thế sự, tính cách đơn thuần, không nghi ngờ gì với cách giải thích này. Chỉ là có hơi lo lắng mà thôi: "Y như vậy ba bốn ngày rồi, thật sự không bị gì chứ? Ta... Ta muốn đi thăm y." "Không cần." Tần Chiêu bình tĩnh nói, "Y vừa mới ngủ. Tối muộn ngươi hãy đi." A Dịch gật đầu: "Được." "Chính là tiệm này, các ngươi nhanh lên." Bên ngoài tiệm thuốc bỗng có tiếng người, hai người đồng thời nhìn ra ngoài cửa. A Dịch là một song nhi, làm ăn ở huyện rất khó khăn, đã gặp không ít người xấu đến cửa hiệu gây sự. Nghe thấy âm thanh này, y theo bản năng cảm thấy cũng giống như vậy nên không khỏi hơi căng thẳng. Nhưng khi y vừa nhìn thấy người đến thì lập tức thả lỏng. Người đến là ba người trông như thư sinh, thoạt nhìn nho nhã yếu đuối, ăn mặc vô cùng bình thường, y phục của một trong số họ còn vá chằng vá đụp. Hoàn toàn không giống với mấy tên côn đồ thích gây sự trong huyện thành. Tần Chiêu đã từng gặp qua người đi đầu. Chính là thư sinh mấy ngày trước đến tìm hắn bốc thuốc. Người kia liếc mắt đã nhìn thấy Tần Chiêu, kêu lên: "Tần đại phu!" Cách ăn mặc của người này giống với mấy ngày trước, nhưng thần sắc đã ổn hơn rất nhiều. Tần Chiêu hỏi: "Bệnh của ngươi đã khá hơn chưa?" "Y thuật của đại phu thật sự cao siêu." Bệnh tình của người nọ vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc nói chuyện không còn ho dữ như trước, "Sau khi dùng thang thuốc của đại phu, ta ngủ mê man nửa ngày. Khi tỉnh lại cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Hôm nay đặc biệt tới tìm đại phu tái khám." Tần Chiêu gật đầu, bắt mạch cho người nọ: "Bệnh của ngươi đã tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn chưa thể ngừng thuốc tránh cho bệnh tái phát. Ta đổi một loại thuốc cho ngươi, lần này uống bảy ngày. Bảy ngày sau nếu vẫn chưa khỏi thì đến tìm ta." Bây giờ người thư sinh này vô cùng tin tưởng Tần Chiêu, liên tục đáp: "Nghe theo ngài hết." Tần Chiêu nhấc bút viết đơn thuốc cho người nọ, thư sinh lấy thứ gì đó từ trong tay áo ra, đẩy tới trước mặt hắn. Tần Chiêu nhìn qua, là giấy nợ có dấu vân tay. Người thư sinh nói: "Tần đại phu có tấm lòng thiện lương. Hôm đó không thu tiền khám của tiểu sinh, nhưng tiểu sinh cũng không muốn chiếm lợi từ đại phu. Chỉ là... Chỉ là mấy hôm nay tiểu sinh hơi kẹt. Đợi thi huyện xong, tiểu sinh nhất định sẽ đến trả tiền khám." "Ngài xem, tiểu sinh đã viết xong giấy nợ rồi." Trên giấy nợ viết rất rõ ràng. Sau khi thi huyện kết thúc, trong vòng một tháng nhất định sẽ trả tiền khám bệnh cho Tần Chiêu. Phía dưới còn ký họ tên của người thư sinh này, Hạ Tri Hành. Tần Chiêu lắc đầu: "Ta đã đồng ý khám bệnh không thu tiền của ngươi thì sẽ không đổi ý. Giấy nợ này ta không nhận." "Nhưng..." Hạ Tri Hành do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói, "Thật không dám giấu, hôm nay tiểu sinh đến đây trừ tái khám ra còn có một chuyện muốn nhờ." Hắn nghiêng người sang, chỉ hai người phía sau: "Bọn họ là đồng môn với tiểu sinh. Mấy hôm nay cũng bị lây bệnh phong hàn, cho nên... Tiểu sinh muốn để Tần đại phu khám giúp họ." Thi huyện vào đầu tháng hai, vẫn còn hơn một tháng nữa. Thời gian này là thời điểm quan trọng nhất, nếu bệnh vào lúc này thì công học hành cực khổ lâu như vậy sẽ bị uổng phí. Tuy Hạ Tri Hành xuất thân nghèo khó, nhưng hắn vẫn biết đối nhân xử thế. Tần Chiêu giúp hắn một lần là có lòng tốt, nhưng hôm nay hắn nhờ vả người ta vậy nhất định phải trả ơn. Tần Chiêu biết người thư sinh này nghĩ gì, nhưng chuyện này hắn không làm chủ được: "Ta chỉ là người làm thuê, chuyện này các người phải bàn bạc với chủ tiệm." Chủ tiệm này, đương nhiên là chỉ A Dịch rồi. A Dịch đột nhiên bị mấy đôi mắt nhìn chằm chằm, gò má hơi ửng đỏ, khẩn trương nói: "Chuyện... chuyện này Tần công tử có thể tự quyết định." "Cũng được." Tần Chiêu nói, "Vậy ta thu mỗi người năm mươi văn tiền khám. Nếu các ngươi còn là đồng môn, cũng có thể cùng mang đến. Trước khi thi huyện phí khám sẽ không thay đổi." Về phần sau kỳ thi huyện, hắn cũng không còn ở đây nữa, còn muốn tiếp tục mướn đại phu khám bệnh hay không, trả phí thế nào đều là quyết định của A Dịch. Nghe thấy câu này của hắn, mấy người thư sinh đều cả kinh. Y quán rẻ nhất huyện thành khám bệnh đều thu một trăm văn, vị đại phu này chỉ thu năm mươi văn? Ước chừng rẻ hơn một nửa! Rẻ như vậy, thậm chí ngay cả Hạ Tri Hành cũng không cần viết giấy nợ nữa, trả hết ngay tại chỗ cũng được. Bọn họ rốt rít cảm ơn. Tần Chiêu nói: "Ngồi đi." Hắn bắt mạch cho hai người bạn học mà Hạ Tri Hành dẫn đến. Thực ra bệnh tình của hai người này về cơ bản thì giống nhau. Chỉ là thời tiết chuyển lạnh, họ chỉ biết vùi đầu vào học, mệt mỏi hao tổn tinh thần, không chú ý ăn mặc nên mới dẫn đến cảm lạnh. Sau khi Tần Chiêu khám xong, kê mấy đơn thuốc, dặn dò những điều cần chú ý rồi tiễn người đi. A Dịch ở bên quầy ghi sổ xong, đưa một trăm năm mươi văn tiền nhận được cho Tần Chiêu. Hắn nói: "Ta chỉ mời Tần công tử giúp trông coi hiệu thuốc, những thứ khác đều là công tử tự mình kiếm được, theo lý nên giao lại cho ngươi." Tần Chiêu không từ chối. Hắn vốn đang lo lắng trong mấy tháng này phải kiếm tiền như thế nào, hôm nay có cách đương nhiên là rất tốt. Nhưng chủ ý của Tần Chiêu là để giúp những thư sinh nghèo khó kia một chút, tiền kiếm được cũng không tính là nhiều, cách mục tiêu của hắn còn rất xa. Chẳng mấy chốc đã đến lúc cửa tiệm hết giờ kinh doanh, Tần Chiêu đóng cửa, ra bếp sau làm cơm. . Ngôn Tình Ngược Tình trạng cơ thể của Cảnh Lê trong mấy hôm nay không ổn định, hắn và Cảnh Lê đều ăn cơm riêng trong phòng mình. Tần Chiêu làm xong cơm tối, đưa phần của A Dịch và Tiết lão tiên sinh cho họ, sau đó mới bưng phần cơm của hắn và Cảnh Lê về thiên viện. Đúng như dự đoán, Cảnh Lê không có trong phòng. Tần Chiêu thở dài một tiếng, đặt cơm xuống, xoay người đi đến phòng bên cạnh. Cá nhỏ nhà hắn vẫn đang ngủ trong bồn tắm. Trước khi rời đi Tần Chiêu đã thay nước trong bồn, lúc này đã sớm lạnh thấu rồi. Nhưng phòng tắm và phòng ngủ giống nhau, đều đốt giường sưởi, vì vậy sẽ không cảm thấy lạnh. Cảnh Lê vẫn duy trì hình dáng nửa người nửa cá, nằm ngủ say bên cạnh bệ tắm. Mái tóc xõa sau đầu, che gần hết cơ thể và vòng eo mảnh mai của mình, đuôi cá thon dài trôi nổi trên mặt nước, vây đuôi xòe ra như tơ lụa, khẽ rung động theo từng nhịp thở của cậu. Tần Chiêu im lặng thở phào, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cảnh Lê. "Tiểu Ngư, dậy đi." Hắn nhéo nhẹ mặt Cảnh Lê, nhỏ tiếng gọi. Cảnh Lê khó chịu cau mày, mơ màng hỏi: "Đến giờ ăn cơm chưa?" Tần Chiêu: "..." Từ khi lên huyện, Cảnh Lê không phải làm việc đồng áng nữa, cuối cùng cậu đã được sống cuộc sống mà cậu mơ ước, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Tần Chiêu không nói nhiều với cậu, trực tiếp ôm người từ nước lên, để cậu ngồi trên thành bể, lấy khăn giúp cậu lau khô tóc. Cảnh Lê mới từ trong mộng tỉnh dậy, nét mặt còn hơi đờ ra. Nửa phần đuôi cá của cậu còn ở dưới nước, vô thức đong đưa. Ý thức dần dần quay về, Cảnh Lê chợt nhớ lại điều gì đó, lẩm bẩm: "Tần Chiêu... Hình như ban nãy ta nằm mơ." Tần Chiêu hỏi: "Mơ thấy gì?" "Ta mơ thấy một đàn cá nhỏ đuổi theo ta, kêu ta là cha." Cảnh Lê sợ hãi rụt cổ, "Có đến mấy trăm con lận, rất đáng sợ." Tần Chiêu: "..." Nhớ tới cảnh trong mơ, Cảnh Lê vẫn còn cảm thấy da đầu tê dại. Trong mơ, một đàn cá chỉ lớn cỡ ngón út vây quanh cậu, cả đám dùng giọng nói non nớt gọi cậu là cha, cậu bị dọa tới suýt chút nữa ngất đi. Tần Chiêu giúp cậu lau khô tóc, bất đắc dĩ nói: "Nếu như ngươi không nhớ xử lý sạch sẽ, nói không chừng thực sự sẽ mang thai trăm ngàn cá nhỏ, xem đến lúc đó ngươi làm sao." "Không có đâu." Đuôi cá của Cảnh Lê vỗ vào nước, hậm hực: "Ta là đàn ông, không thể mang thai." Chắc chắn không. Cảnh Lê ngủ một buổi chiều, lúc này thức dậy mới cảm thấy bụng đói ục ục. Cậu khoác đại bộ y phục, kéo Tần Chiêu về phòng ăn cơm tối. Lúc dùng cơm, Tần Chiêu tiện thể kể cậu nghe những gì đã xảy ra trong tiệm thuốc hôm nay. Nghe xong quyết định của Tần Chiêu, Cảnh Lê nói: "Năm mươi văn cũng không ít mà. Trong huyện chắc chắn có rất nhiều học sinh, một người năm mươi văn, không phải cũng kiếm được kha khá sao." Vật giá giữa huyện và thôn chênh lệch quá lớn, Cảnh Lê nhất thời vẫn chưa thay đổi suy nghĩ. Phải biết rằng muốn kiếm năm mươi văn tiền trong thôn thì phải làm ruộng hơn hai ngày cho người khác đấy. "Nhưng quả thật vẫn không đủ." Từ sau khi phát hiện ở huyện quá thoải mái, Cảnh Lê đã lén tìm A Dịch hỏi thăm giá nhà bán ở đây. Căn viện trúc mà Tần Chiêu xây dựng trong thôn, từ vật liệu đến khi hoàn thành tổng cộng tốn hơn mười xâu tiền. Đây còn là do Tần Chiêu chọn dùng vật liệu khá tốt, những nông hộ bình thường cũng không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để làm nhà. Mà ở huyện, với cái giá này chỉ đủ mua một gian nhà. Nếu muốn mua căn nhà có sân, ít nhất phải năm mươi lượng trở lên. So năm mươi lượng và năm mươi văn thì đó chính là con số rất lớn. Cảnh Lê hơi rầu rĩ, chỉ tiếc cậu không biết làm gì cả, bây giờ cơ thể còn không bình thường, không có cách ra ngoài kiếm tiền. Nếu như có cách gì có thể giúp Tần Chiêu vừa không mệt nữa, vừa có thể kiếm nhiều tiền chút thì tốt rồi... Cậu đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên linh quang lóe lên: "Lúc nãy ngươi nói nguyên nhân mắc bệnh của những thư sinh đó không khác nhau mấy, vậy tại sao không trực tiếp bán cho họ thuốc viên làm sẵn. Có bệnh trị bệnh, không bệnh thì phòng ngừa, không phải tiện hơn sao?" Con ngươi Tần Chiêu khẽ di chuyển: "Ngươi nói là bán thẳng thuốc viên ngừa phong hàn?" Cảnh Lê gật đầu: "Đúng vậy. Ở đây không làm vậy sao?" Lúc cậu còn ở hiện đại, cũng từng gặp phải tình huống thế này. Tới gần kỳ thi, rất nhiều người lo học không chú ý sức khỏe, nên đã đổ bệnh trước kỳ thi. Hơn nữa, do mọi người học cùng nhau, một khi có người bệnh thì rất dễ lây cho nhau. Vì thế, nhiều người sẽ uống thuốc phòng ngừa trước khi thi. "Sắp tới kỳ thi, những thí sinh đó đọc sách ôn tập còn không kịp sao có thể tình nguyện phí gần nửa canh giờ tới tìm ngươi khám chứ. Với lại, mua thuốc về còn phải từ từ sắc thuốc, lãng phí bao nhiêu là thời gian chứ." Cảnh Lê nói, "Nếu có thể trực tiếp làm thành thuốc viên, cho dù là mua thuốc hay uống thuốc thì đều có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian." Tần Chiêu như có điều suy nghĩ. Những lời của Cảnh Lê thực sự có lý. Những thư sinh tới hiệu thuốc hôm nay cũng như vậy. Bọn họ xuất thân nghèo khó, học hành vô cùng khắc khổ, chỉ hận không thể nắm chắc từng giờ từng phút, nếu không cũng không đến nỗi từng người nối tiếp nhau bị bệnh. Mà những người này tới khám bệnh chỉ là do bệnh quá nặng, không thể không đến. Nếu bệnh không quá nghiêm trọng, để tiết kiệm thời gian và tiền bạc, họ sẽ chọn cứ để vậy mà vượt qua. Điều này cũng là lý do vào mỗi lần khoa cử đều có người đổ bệnh, thậm chí mất mạng. "Chúng ta cần một đơn thuốc vừa có thể chữa bệnh, vừa có thể ngừa phong hàn." Tần Chiêu nói, "Nó cũng phải thích hợp để làm thuốc viên mà không ảnh hưởng đến hiệu quả." Đơn thuốc ngừa phong hàn có rất nhiều, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa nghe nói có người chế thành thuốc bán trực tiếp. Nếu thật sự tìm được toa thuốc phù hợp, chế thành thuốc viên và bán với số lượng lớn, lợi nhuận thu được nhất định không hề ít. Ngược lại, Cảnh Lê rất có tự tin với việc này: "Chắc chắn sẽ có." Cậu không hiểu về y học, nhưng cũng biết nhiều loại biệt dược dùng ở thời hiện đại đều có nguồn gốc từ thuốc bắc mà ra. Việc mà Tần Chiêu phải làm chỉ là tìm ra một toa thuốc tốt nhất từ trong những đơn thuốc đó. Cảnh Lê nói: "Ta có thể giúp ngươi." Từ khi Cảnh Lê bắt đầu quản lý tiền bạc trong nhà thì cậu vô cùng hăng hái kiếm tiền. Chỉ cần vừa nhắc tới cách kiếm tiền, cậu sẽ trở nên vô cùng năng nổ. Thậm chí cậu không để ý tới ăn cơm nữa, hai ba đũa ăn xong mấy món cuối cùng liền đứng dậy muốn đi tìm sách y. Tần Chiêu vội kéo người lại: "Chuyện này không gấp." Họ không thể làm chuyện này một mình. Tiết lão tiên sinh am hiểu phương thuốc nhất, có ông ấy hỗ trợ sẽ đỡ được rất nhiều. Mà sau khi chọn được phương thuốc, những dược liệu cần thiết thì nhờ A Dịch cung cấp. Vì vậy, họ phải bàn bạc với hai người kia mới được. Tần Chiêu để Cảnh Lê ngồi lên đùi hắn, kẹp giữa mình và mép bàn, mỉm cười nhìn cậu: "Giờ ngươi không khó chịu nữa sao?" Cảnh Lê sững sờ một chút, ngơ ngác nhìn hắn. Hình như... đúng là không khó chịu như trước nữa. Hai ngày trước cơ thể cậu không thể chạm vào, ngay cả một ánh nhìn của Tần Chiêu cũng cảm thấy chịu không nổi. Nhưng hiện giờ... "Ngươi thử sờ ta đi." Cảnh Lê nói. Tần Chiêu: "..." "Nhanh lên." Cảnh Lê gấp gáp muốn chứng minh mình ổn rồi, kéo tay của hắn đặt ngang hông mình, "Ngươi thử đi, hình như ta thật sự ưm...!" Tần Chiêu trực tiếp mò vào trong vạt áo của cậu. "Không, không phải kêu ngươi sờ bên trong!'" Giọng nói Tần Chiêu vô cùng bình tĩnh: "Vậy ngươi muốn ta sờ chỗ nào? Ở đây sao?" "Không..." Eo Cảnh Lê mềm nhũn, trán để trên vai Tần Chiêu, một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, "Ngươi buông... Buông ra..." Nơi này bị sờ thì sao có thể chịu được! "Có phản ứng rồi, ngươi không muốn sao?" "... Ư ưm..." "Nói ta nghe đi Tiểu Ngư, không muốn sao?" "... Muốn." Cảnh Lê cảm giác không sai. Quả nhiên mấy ngày tiếp theo, cơ thể của cậu dần dần khôi phục, chỉ cần Tần Chiêu không cố ý trêu chọc thì gần như không còn gì khác thường. Cứ như vậy, Tần Chiêu rốt cuộc cũng có thể chuyên tâm thực hiện kế hoạch chế thuốc viên. Ngày thứ hai sau khi ra quyết định này, hắn nói việc này với A Dịch và Tiết Nhân. Hai người họ nghe xong đều cảm thấy khả thi, đồng ý không chút do dự. Bốn người cùng nhau tìm kiếm phương thuốc trong sách, hiệu suất rất nhanh. Trong đó có lão ngự y Tiết Nhân tận tình chỉ bảo, Tần Chiêu chỉ mất ba ngày để định ra một phương thuốc mới tinh. Khi Hạ Tri Hành giới thiệu cho các học trò khác đến tìm Tần Chiêu khám lần thứ hai, bọn họ bèn tung ra những viên thuốc đã làm xong. "Cái này thật sự có thể trị khỏi bệnh của ta sao?" Sau khi bệnh nhân cầm thuốc viên trên tay, hơi nghi ngờ, "Lại còn rẻ như vậy." Ngay cả y quán lớn trong huyện thành cũng rất ít người bán loại thuốc chế sẵn này, người dân đã quen với việc uống thuốc sắc từ dược liệu, tất nhiên sẽ có chút nghi ngờ và kháng cự với thuốc viên này. Hơn nữa thuốc sắc mỗi ngày chỉ uống hai lần, còn thuốc viên này một ngày dùng ba lần, một lần ba viên, nhưng giá thành rẻ hơn một nửa so với thuốc thang. Thật sự có chuyện tốt vậy sao? Tần Chiêu đã sớm đoán được thuốc mới sẽ không được tin tưởng dễ dàng, lập tức nói: "Ngươi cầm những viên thuốc này về uống trước, nếu ba ngày sau bệnh tình không khá hơn, thì ta sẽ trả lại đủ tiền thuốc và khám cho ngươi." Lúc này bệnh nhân mới bán tín bán nghi mà rời đi. Cảnh Lê nhìn bóng lưng của người đó, thấp giọng nói: "Ta vẫn cảm thấy ngươi bán rẻ quá." Một ngày ba lần, một lần ba viên, một ngày phải uống chín viên. Tần Chiêu chia chín viên thành từng gói nhỏ, mỗi gói bán mười tám văn. Nhưng giá vốn của chín viên gần mười văn tiền, tính ra một viên còn chưa lời được một văn. Tần Chiêu nghe vậy cười cười: "Ta làm như vậy đương nhiên có lý do của mình." A Dịch đang xem sổ sách ngẩng đầu lên: "Là vì thuốc chỉ mới được tung ra, phải dùng giá thấp để dụ người mua?" Cảnh Lê: "Vậy cũng có thể bán hai mươi lăm, hai mươi sáu văn mà? Bình thường họ uống thuốc phong hàn, mỗi ngày cũng phải ba mươi văn rồi." Tần Chiêu hỏi: "Nếu như không chênh lệch nhiều, sao họ phải chọn thuốc viên thay vì thuốc thang chứ?" Cảnh Lê chớp mắt, hiểu rõ. "Hơn nữa..." Tần Chiêu ung dung nói, "Ta còn có cách khác để tăng lợi nhuận lên." Tác giả có điều muốn nói: Vì để Tần Chiêu có tiền mua nhà và nuôi nhóc con thì nhất định phải viết cốt truyện kiếm tiền, phải viết tốt _(:з" ∠)_ Hôm nay thêm nhiều rồi, nếu mai viết vừa ý sẽ thêm nữa. Với cả, nhóc con sẽ không mang thai đủ mười tháng. Như chúng ta đã biết, tháng 4 tháng 5 là kỳ sinh sản của cá~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]