Chuyển ngữ: Long
Chỉnh sửa: Sunny
"... Ngươi nói xử lý thái y viện như hiện giờ không thỏa đáng? Vậy ta hỏi ngươi, sao ngươi dám đảm bảo trong thái y viện không có ai rắp tâm hại người?!"
"Muốn hoàn toàn hủy đi Trầm Hoan tán, vậy trên đời này phải không còn bất luận kẻ nào biết phương pháp điều chế. Tất cả thái y đã từng tiếp xúc với cách điều chế đều phải chết, một người cũng không giữ!"
"... Nghe lời, làm xong việc cuối cùng này, thiên hạ sẽ là của ngươi."
...
Tần Chiêu đột nhiên mở mắt ra.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, ánh sáng phía chân trời mờ ảo, sương sớm dày đặc. Đầu đau như bị kim châm, Tần Chiêu ngồi dậy, phải một lúc sau mới phát hiện chính mình đang thở dồn dập.
"Sao ngươi lại tỉnh..." Thanh âm mềm mại của thiếu niên truyền đến từ bên tai, mang theo khàn khàn buồn ngủ.
Cảnh Lê buồn ngủ không mở nổi mắt, cậu nhắm mắt sờ tay Tần Chiêu, lòng bàn tay hơi lạnh áp lên mu bàn tay của đối phương: "Lại mơ thấy ác mộng sao?"
"Đúng vậy, một cơn ác mộng." Tần Chiêu lau mồ hôi trên trán, thấp giọng hỏi: "Ta đánh thức ngươi sao?"
"Ừ..." Cảnh Lê thấp giọng trả lời.
Thời điểm ở huyện thành Cảnh Lê luôn cùng chung chăn gối với Tần Chiêu, sau khi trở về cũng không muốn ngủ trong hồ nước, vô cùng không khách khí mà chiếm một nửa giường.
Tần Chiêu quay đầu lại, nửa khuôn mặt của thiếu niên vùi trong gối, có chút gắt ngủ mà cau mày.
Cơn bực bội đè nặng trong lòng bỗng nhiên biến mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1196987/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.