Chuyển ngữ: Han
Cảnh Lê nuốt nước miếng.
Cậu chưa từng cảm thấy Tần Chiêu cười lên cũng đáng sợ như vậy, Cảnh Lê chăm chú nhìn hắn đi tới bên cạnh mình, bàn tay hạ xuống sau gáy cậu.
Nhẹ nhàng bóp một cái.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ sống lưng Cảnh Lê đều tê rần.
Cậu ngẩng đầu lên, khó khăn nặn ra một nụ cười: "Ngươi... Sao ngươi lại trở về nhanh vậy..."
"Ừm." Tần Chiêu giống như đang xách con mèo nhỏ, nhẹ nhàng nắn bóp sau gáy cậu, nhẹ giọng hỏi, "Lúc nãy ngươi nói, nếu ngươi không ở lại, ta sẽ làm sao?"
"Ngươi sẽ... sẽ..."
Cảnh Lê vốn muốn nói, nếu cậu không chịu ở lại, Tần Chiêu sẽ dây dưa đến chân trời góc biển, đến khi cậu đồng ý mới thôi.
Nhưng loại lời này chắc chắn không thể nói ra ngay trước mặt hắn.
Cậu không muốn lúc về nhà bị người này hầm thành canh cá đâu.
Một đám thôn dân vẫn đang nhìn về phía bọn họ. Hai người kia một ngồi một đứng, không coi ai ra gì mặt đối mặt, cực kỳ giống một cặp trời định.
Chỉ là bầu không khí giữa cặp đôi này còn lâu mới ôn hòa như mọi người tưởng tượng.
Cả chục con mắt đang dõi theo, Cảnh Lê cúi đầu nói: "... Ta sai rồi."
Chân mày Tần Chiêu hơi nhướng lên.
"Là ta theo đuổi hắn." Cảnh Lê tủi thân nhỏ giọng nói, "Trước đây Tần Chiêu đã cứu ta, từ đó trở đi ta đã sinh lòng ái mộ hắn, không những mải miết quấy rầy hắn, còn theo đuổi tới tận thôn Lâm Khê không chịu rời đi."
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1196972/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.