Thẩm Ánh Thu hẹn bọn họ tại một quán cafe nằm ở trung tâm thành phố cách đó không xa, lái xe chừng hai mươi phút là tới.
Thời gian vào ba giờ chiều, Dụ Quy Tinh là người rất đúng giờ, nhưng đương nhiên Thẩm Ánh Thu không như vậy.
Hai người vào tiệm gọi món rồi ngồi một lúc, mãi đến khi phục vụ đem tráng miệng và đồ uống ra mới thấy Thẩm Ánh Thu thong dong đến muộn.
Lúc Thẩm Ánh Thu vẫy chào qua cửa kính trong suốt, Mạc Sơ Quyết mới nhận ra cô không đến một mình, trên ghế sau còn có người khác.
Mạc Sơ Quyết nhìn đăm đăm, khó khăn lắm mới tìm ra đường nét quen thuộc trên gương mặt không phấn son kia – hóa ra chính là Tống Mạn Mạn!
"Sao cô ta cũng đến?". Mạc Sơ Quyết quay đầu hỏi Dụ Quy Tinh.
Hắn hơi nhướng mày, rõ ràng cũng rất ngạc nhiên: "Anh cũng không rõ, cô ta không nói anh biết".
Thẩm Ánh Thu nhanh chóng đẩy cửa bước vào, vừa ngồi xuống liền nở nụ cười thanh xuân tươi đẹp: "Các cậu về sớm quá, mình định đãi một bữa mà tìm không thấy, ai ngờ hai người đã về".
Mạc Sơ Quyết cười cười: "Đúng lúc tớ được nghỉ, Dụ Quy Tinh không cần đi làm nên rủ nhau về sớm chơi với ba mẹ".
Nhắc đến hai từ "ba mẹ", động tác Thẩm Ánh Thu tức khắc khựng lại, cô hất mái tóc dài gợn sóng ngang vai, cười nói: "Nói tới đây, tôi vẫn phải cảm ơn Dụ tổng một tiếng. Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm được ba mẹ ruột.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-be-truc-ma-mit-uot-cua-nam-chinh/2503954/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.