Rõ ràng là tên đần độn này tự lùi về sau mà.
Đoàn Lăng tức giận đến mí mắt cũng giật, một tay nắm vai cậu định đẩy ra, nhưng thoáng nhìn thấy bậc thang đằng sau thì lại do dự.
Tạ Ninh với cái thân hình bé nhỏ này, ngã một cái có khi còn không đứng dậy nổi chứ đừng nói là té cầu thang.
“Cậu hứa không đẩy tôi nữa thì tôi sẽ buông ra!”
Lờ mờ nhận thấy được ý định của hắn, hai tay Tạ Ninh càng siết chặt hơn, thân thể vùi trong lồng n.g.ự.c khẽ run lên, giống như một chú chim cút be bé vừa mới phá vỏ.
Dáng vẻ này của cậu khiến cho Đoàn Lăng dâng lên một loại ảo giác kỳ lạ, như thể Tạ Ninh vừa sợ hắn, cũng vừa ỷ lại vào hắn.
Sự nóng nảy bực bội trong lòng bị thay thế bởi một loại cảm xúc lạ lùng khác. Nghĩ tới mối quan hệ hiện giờ của hai người, tay của Đoàn Lăng cứng ngắc đặt trên vai cậu.
“…Cút.”
Khung người Tạ Ninh mảnh mai cân đối, hoàn toàn không liên quan gì đến một cơ thể cường tráng, không dễ đẩy ra nhưng vươn tay là có thể dễ dàng ôm người vào trong lòng. Đoàn Lăng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về sự tồn tại của cảm xúc xa lạ kia thì Tạ Ninh mắt vẫn đảo loạn bắt được sơ hở, buông tay cái liền chạy. Nhưng chạy chưa được nửa bước đã bị Đoàn Lăng túm lấy cặp sách kéo lại.
“Chạy cái gì? Không phải to mồm lắm à?” Đoàn Lăng cười khẩy.
Sau một hồi đấu tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557214/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.