Tuy nhiên Mạnh Kỳ Cửu cũng xem như là trường hợp đặc biệt, hắn không có cảm xúc gì đối với Vạn nhân mê, coi Đoàn Lăng chỉ như một người bình thường, hiển nhiên sẽ không hiểu được những rắc rối của người ta. Năm đó cả hai người đã bỏ lỡ cơ hội để giải thích cho nhau, mà mâu thuẫn của hiện tại đã đi quá xa, không phải chỉ nói mấy câu là có thể giải thích rõ ràng.
Nhưng mà chống nạng đến đây…chắc không phải là định gây khó dễ, mà là muốn đánh nhau nhỉ?
Trong cốt truyện thời cao trung, hai người này cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, cậu cũng chẳng liên quan mấy.
Tạ Ninh lủi về phòng học, định lách cửa trước để trốn, nhưng vừa đến cửa thì đụng trúng Đoàn Lăng vì nhìn thấy bộ dáng lén lút của cậu mà đi tới.
“…”
Nhân vật chính cao hơn cậu cỡ nửa cái đầu, khiến cho khí chất giữa hai người chênh lệch một cách quá rõ ràng, một bên khắp người là đao, một bên thì lại như cục bông, nếu không đứng cạnh nhau mà so sánh thì cảm giác tồn tại yếu ớt đến đáng sợ.
Nếu không thì cũng chẳng đến mức dù có ngoại hình ưa nhìn nhưng cũng phải lên đến năm Ba mới có danh tính.
Đứng ở cửa phòng học, Đoàn Lăng nhìn khuôn mặt rõ là đang hoảng hốt của cậu, ôm vai hỏi: “Trốn tôi hả?” “Sao có thể…” Tạ Ninh ngắc ngứ đáp: “Tôi trốn cậu làm gì?”
Chuyện Tiểu Mạo nghỉ học hình như khiến tâm trạng Đoàn Lăng vui vẻ lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557213/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.