Thi ném rổ với Hà Mạn Quyển cũng không gây nên gợn sóng nào ở năm ba, trái lại dưới năm hai lại xôn xao náo động. Bởi vì ba ngày tiếp theo, đại ca năm hai không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ của bọn họ, thế mà lại không rời khỏi bàn học chỉ trừ lúc đi WC.
Con mèo nào có thể nghị lực như vậy?
Là con mèo sống dở c.h.ế.t dở.
Vắt hết cái não vốn đã không có mấy chất dinh dưỡng để giải quyết đống đề thi năm ba trong ba ngày, đến ngày thứ tư, Hà Mạn Quyển đã suy yếu thở không ra hơi.
Đã thế, cậu ta còn phải ôm đống đề thi vẫn còn một phần mười chưa kịp hoàn thành này lên tầng năm để báo cáo. Khi quay về tuy rằng không có cầm thêm tờ đề nào, nhưng nom người ủ rũ héo úa, trên m.ô.n.g còn in mấy vết dấu chân. Mọi người đều có thể thấy được kinh nghiệm bi thảm của đại ca, kể từ ngày đó, tranh luận về Tạ Ninh ở năm hai bớt đi đáng kể, hầu như nghiêng về một phía, hoặc kín đáo xem trò hoặc thẳng thắn đối lập.
Mà mấy ngày nay không chỉ mỗi Hà Mạn Quyển khó khăn, Tạ Ninh cũng mỗi ngày treo một cặp quầng thâm trên mắt, giống như là du hồn lãng đãng nằm xụi lơ trên bàn.
Cậu vốn tưởng rằng tiếng động ngoài cửa sổ chỉ là một lần ngẫu nhiên ngoài ý muốn, nhưng từ hôm đó đến nay, hầu như đêm nào đối phương cũng sẽ ghé thăm.
Hằng ngày, không hôm nào là không tới, dưới tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557185/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.