“…Cũng gần như vậy.” Ánh mắt Hà Mạn Quyển lập lòe liếc nhìn cậu thật nhanh, cặp má phồng lên rồi lẩm bẩm: “Dù sao bên Nam Cao chẳng có thứ gì tốt đẹp!”
Gần như vậy là có ý gì? Rốt cuộc có đúng hay không hả?
Tạ Ninh mở miệng, đang muốn truy hỏi thêm thì bỗng từ ngoài sân bóng rổ, có một thiếu niên mặt tròn xoe đang dần chạy chậm lại đây, trong tay còn ôm một thùng giấy thoạt trông có vẻ rất nặng, vẻ mặt gắng gượng hết sức. “Hờ! Miêu Quyển nhanh qua đây! Vừa rồi anh Thẩm có tới, kêu tui vác cái này đến cho cậu, dặn là ba ngày sau ảnh qua lấy.”
Hà Mạn Quyển ngây ngốc, hiển nhiên là không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “A? Thẩm Ánh Hàn ư? Tao cũng không tổ chức sinh nhật, sao lại đưa đồ cho tao?”
Vừa nói cậu ta vừa khó hiểu mở thùng giấy ra, sau khi nhìn rõ đồ vật bên trong, động tác như khựng lại tại chỗ.
“Làm sao vậy?”
Tạ Ninh tò mò, cũng nghía qua nhìn một cái, ngạc nhiên hỏi: “Sao người đó lại đưa cậu đề thi của năm ba?”
Mặt tròn đứng bên cạnh nhịn cười muốn tắt thở: “Anh Thẩm nói, đây là bài tập anh Lăng giao cho cậu, ba ngày mà làm không xong thì cứ chờ bị biến thành cái bánh mèo đi!”
Hà Mạn Quyển: “…”
Hóa đá nửa phút, Hà Mạn Quyển bỗng chốc quay đầu, u oán cùng trách móc nhìn Tạ Ninh chằm chằm, nhìn đến mức Tạ Ninh không khỏi lùi về sau hai bước, rõ là không làm chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557184/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.