Chương trước
Chương sau
Đáng lẽ ra, nếu việc này được đổi thành người khác thì đoán chừng chỉ đùa một chút, trêu ghẹo hai câu là qua.
Cố tình Trần Miểu Miểu là một cô gái thẳng thắn, lại thêm cô có hơi sợ Doanh Kiêu.
Sau khi nghe Doanh Kiêu nói, đầu óc cô còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã vô ý thức hành động ---
Cô quay đầu đi đến cửa phòng học, máy móc lớn tiếng lặp lại một câu với bên ngoài: "Cảnh Từ đang ở trên đùi anh Kiêu, không rảnh ra ngoài!"
Lời này vừa ra, bốn phía yên tĩnh.
Không khí dường như đọng lại, trước đó lớp 11-7 bất kể là đang đánh bài, chơi đùa, hay là đang tám chuyện, tất cả đều như hoa hướng dương tìm thấy mặt trời, đồng loạt quay sang nhìn Doanh Kiêu và Cảnh Từ.
Ngay cả người ở trong hành lang cũng dừng bước, thò đầu nhìn vào trong phòng học 11-7.
Sau khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, lớp 11-7 bùng nổ.
Các nam sinh điên cuồng ồn ào vỗ bàn huýt sáo, các nữ sinh thì che ngực hét lên, lớn tiếng đến mức như muốn lật tung trần nhà.
Sắc mặt bạn nữ cầm thư tình đọng lại, lập tức roẹt roẹt vò thư tình thành một cục, nhét vào trong túi, quay người nhanh chóng chạy.
Cảnh Từ bỗng chốc ngồi dậy, trên đầu có vài ngọn tóc ngốc bị vò rối, khó tin nhìn Doanh Kiêu: "Cậu điên rồi?"
"Điên cái gì." Doanh Kiêu lười biếng dựa vào ghế, cong môi, vờ vĩnh bảo: "Tôi đây còn không phải là vì muốn tốt cho cậu sao, bằng không thì cậu làm thế nào để thoát khỏi nữ sinh kia?"
"Nhưng mà..." Cảnh Từ mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Cậu có thể giải được đề toán phức tạp, nhưng lại chẳng hề có kinh nghiệm giải quyết mấy chuyện quanh co lòng vòng này, cậu mất tự nhiên rũ mắt, đưa tay chỉnh chỉnh tóc: "Cậu không thể nói như vậy."
"Không sao cả," Doanh Kiêu vừa chiếm được tiện nghi, trong lòng đang cảm thấy mỹ mãn, lừa dối Cảnh Từ: "Hai người chúng ta là nam sinh, ngồi trên đùi thì sao chứ, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
Động tác trên tay Cảnh Từ ngừng lại, ngẩng đầu nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Tôi không hề ngồi vào đùi cậu."
"Chỉ là cho ví dụ thôi." Doanh Kiêu cười khẽ: "Thật sự, vô cùng bình thường." Hắn vẫy vẫy tay với Hà Chúc, gọi cậu ta tới: "Không tin cậu hỏi Hà Chúc xem?"
"A... Ha ha ha." Hà Chúc gượng cười, dưới sự uy hiếp tử vong của Doanh Kiêu, khó khăn nhẹ gật đầu: "Bình thường bình thường, nam sinh ấy à, cởi quần tuốt cho nhau cũng bình thường."
Cảnh Từ nào đã thấy qua tình hình như vậy, cậu vốn cảm thấy xấu hổ, bây giờ lại bị Hà Chúc nói kiểu này thì mặt lập tức đỏ lên.
Doanh Kiêu nhíu mày nhìn Hà Chúc, bất mãn nói: "Mày biết mình hèn hạ không vậy? Nói cái gì đó."
Hà Chúc: "..."
Hà Chúc bị hắn làm cho sôi máu, chỉ vào chóp mũi của mình: "Tao hèn hạ?"
Rốt cuộc cậu ta mặt dày mày dạn nói lời này là vì ai?!
Sông còn chưa qua hết đã vội vàng hủy cầu đi! Hà Chúc tức giận, phất tay áo bỏ đi.
Doanh Kiêu chuyển sang hướng Cảnh Từ, vô cùng không biết xấu hổ tiếp tục lừa dối: "Cậu thấy chưa, mọi người đều cảm thấy không sao cả."
Cảnh Từ không có bạn bè đặc biệt thân mật, nghe Doanh Kiêu giải thích thì tin là thật. Cậu miễn cưỡng quên sạch sành sanh những nghi vấn kia, nhẹ gật đầu.
"Có mấy đề muốn hỏi cậu." Doanh Kiêu lấy một quyển sách luyện tập ra đặt trước mặt Cảnh Từ: "Xem đáp án hơi khó hiểu."
Trong nháy mắt, sự chú ý của Cảnh Từ bị dời đi, nghiêm mặt hỏi: "Đề nào cơ? Cho tôi xem một chút."
Cậu không hề chú ý đến, ánh mắt của những học sinh khác cùng lớp nhìn hai người bọn họ sáng lên đã có thể so với bóng đèn.
Mà trong hành lang, các bạn học vểnh tai lên nghe cũng sôi nổi thầm bùi ngùi lớp 11-7 càn quấy. Ngay cả loại chuyện ngồi lên đùi này mọi người cũng đều biết, thật không sánh bằng không sánh bằng.
Độ nổi tiếng của Cảnh Từ ở trường học đang cao, Doanh Kiêu cũng chẳng phải người khiêm tốn gì. Chuyện này một truyền mười mười truyền trăm, dần dần xa cách vạn dặm so với phiên bản đầu tiên.
Đến cuối cùng, Thực nghiệm tỉnh lại nhiều thêm một lời đồn đại: Giữa học bá mới phất Cảnh Từ và giáo bá Doanh Kiêu lớp mười một có một vài chuyện không thể miêu tả.
Nếu là cùng giáo bá mà không phải cùng giáo hoa, như vậy không gian tưởng tượng liền lớn hơn.
Chẳng quan tâm có thật hay không, dù sao bạn nữ đến đưa thư tình cho Cảnh Từ quả thực ít đi, những ánh mắt nóng bỏng có thể nướng cháy người trên đường đi cũng không thấy nữa.
Sinh hoạt của Cảnh Từ cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, nhiều nhất là lúc cậu ở bên cạnh Doanh Kiêu thì bị người khác lén lút nghị luận vài tiếng.
Có điều, không ai dám dồn ép đến trước mặt Doanh Kiêu, nên Cảnh Từ cái gì cũng không biết.
Sau khi trông thấy Doanh Kiêu thật sự học tập, ghi chép mà Cảnh Từ làm cho hắn càng thêm cặn kẽ hơn, đôi khi nhìn thấy tài liệu học tập thích hợp với hắn, cậu cũng sẽ nhớ nói cho hắn biết.
Doanh Kiêu lăn lộn nhiều năm, thành thành thật thật ngồi xuống học tập thật sự không dễ dàng với hắn. Có vài lần, hắn muốn quăng thẳng bút rồi bỏ đi.
Nhưng mỗi khi nhớ đến chênh lệch thật lớn giữa mình với Cảnh Từ, lại nhìn vào ghi chép cẩn thận và toàn diện trong tay, hắn thế nào cũng không thể nói ra hai chữ từ bỏ này.
Trạng thái của Doanh Kiêu khiến thầy Lưu chú ý, quan sát mấy ngày xong, phát hiện hắn không phải giả bộ, thầy Lưu vui mừng, lén lút gọi Cảnh Từ ra ngoài.
Đầu tiên là khen ngợi biểu hiện trong cuộc thi lần này của cậu, rồi hỏi cậu đã thích ứng với tiến độ giảng bài của thầy cô giáo chưa.
Cảnh Từ gật đầu, tỏ vẻ hết thảy rất tốt.
"Việc này..." Thầy Lưu nhớ đến việc hiệu trưởng bàn giao, chịu đựng trong lòng rỉ máu, khó khăn mở miệng: "Nếu như em đồng ý, có thể chuyển sang lớp ưu tú."
Thực nghiệm tỉnh chia khoa tự nhiên và xã hội ở học kỳ hai lớp mười, đồng thời sẽ chia lớp lại một lần nữa. Một khi đã chia lớp thì việc chuyển đi sẽ rất khó khăn.
Bởi vì thành tích thi lần này của Cảnh Từ quá tốt, ngay cả hiệu trưởng cũng bị kinh động, lúc này mới mở trường hợp đặc biệt cho cậu.
Nói xong câu đó, cả trái tim thầy Lưu đều đang chảy máu. Lớp 11-7 của bọn họ thật vất vả mới có một đứa biết tranh đua, kết quả tất cả mọi người lại tranh đoạt người với ông.
Nhưng thầy Lưu lại không thể không thông báo cho Cảnh Từ.
Nếu Cảnh Từ có thể vẫn luôn duy trì thành tích như vậy, đến lớp ưu tú mới thích hợp nhất với cậu.
Cảnh Từ lắc đầu từ chối: "Không ạ, em không muốn đi."
Cảnh Từ là một người vô cùng chậm nhiệt, hiện giờ vất vả mới hòa nhập vào tập thể lớp 11-7, cậu chẳng muốn đổi sang chỗ khác. Huống hồ, nội dung thầy cô nói hầu hết cậu đã học qua, so với việc nghe thêm một lần nữa, tự cậu ôn tập hiệu suất sẽ cao hơn.
"Ừ, chính em tự xem rồi xử lý là được." Thầy Lưu liều mạng đè ép khóe môi đang cong lên, sau khi cười to ba tiếng trong lòng, ông đổi chủ đề: "Thầy thấy mấy ngày nay Doanh Kiêu rất hăng say học tập?"
Cảnh Từ hơi sửng sốt, nhớ lại biểu hiện mấy ngày gần đây của Doanh Kiêu thì khẳng định đáp: "Dạ."
Thầy Lưu lại hỏi: "Ghi chép em ấy xem là em làm cho?"
Cảnh Từ gật đầu: "Vâng."
Thầy Lưu có phần lo âu: "Có làm chậm trễ thời gian của em không?"
"Dạ không ạ." Cảnh Từ nghiêm túc giải thích: "Lúc viết ghi chép, em cũng có thể tìm kiếm những chỗ hổng kiến thức và bổ sung lại, tương đương với việc ôn tập lại một lần nữa."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Thầy Lưu thở phào.
Ông vẫn luôn lo lắng Doanh Kiêu sẽ làm ảnh hưởng đến Cảnh Từ học tập, vài lần còn muốn đổi chỗ ngồi. Hiện giờ xem ra là ông nghĩ sai.
Doanh Kiêu không ảnh hưởng đến Cảnh Từ, ngược lại là Cảnh Từ ảnh hưởng đến Doanh Kiêu.
"Vậy thầy nhờ em giúp một việc." Thầy Lưu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Từ, nói: "Nếu có thời gian, em hãy giúp đỡ Doanh Kiêu nhiều hơn một chút về mặt học tập."
Thầy Lưu đã xem qua hồ sơ của Doanh Kiêu, biết thành tích học tập thời kỳ tiểu học của hắn, cảm thấy rất đáng tiếc cho hắn. Nhưng bất đắc dĩ, mỗi lần tìm Doanh Kiêu nói chuyện, ông đều sẽ bị hắn kéo đến chỗ khác không dấu vết.
Hiện tại, thật vất vả trông thấy Doanh Kiêu có hy vọng biến đổi tốt hơn, thầy Lưu nào chịu bỏ qua.
Cảnh Từ ngây ra một lúc, lập tức trịnh trọng hứa hẹn: "Em hiểu rồi ạ."
Trong phòng học lớp 11-7, Trịnh Khuyết cầm một chai Cocacola đã uống hơn phân nửa, kéo ghế của Cảnh Từ ra, đang muốn ngồi xuống: "Anh Kiêu, tiết tự học buổi tối hôm nay có lên lớp không?"
Doanh Kiêu ngăn cản cậu ta, nhíu mày: "Đừng ngồi."
"Sao vậy?" Trịnh Khuyết duy trì tư thế khom lưng, cái mông lơ lửng, vẻ mặt khó hiểu nghiêng đầu: "Trên ghế có mấy thứ bẩn thỉu à?"
Doanh Kiêu viết một đáp án xuống sách luyện tập, lười biếng nói: "Cảnh Từ không thích người khác chạm vào đồ vật của cậu ấy."
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết giương mắt cá chết nhìn hắn: "Anh Kiêu, mày không cảm thấy gần đây mày quá mức sao?"
Doanh Kiêu cười nhạo, mở to mắt liếc cậu ta: "Quá cái gì? Đừng đứng ở góc độ của mày xem tao, mày không hiểu."
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết câm miệng không trả lời được: "Được rồi, mày vui là được. Đêm nay một chín tám hai, có đi không?"
"Không đi." Doanh Kiêu nhíu mày nhìn một câu hỏi phía dưới, thử mấy loại phương pháp vẫn chưa làm được, trong lòng đang bực bội, nghe vậy thì thuận miệng trả lời một câu.
"Có được không anh Kiêu?" Hà Chúc đi đến: "Chỉ thiếu mỗi mình mày, mày có việc?"
"Ừ." Doanh Kiêu vặn bình nước khoáng ra uống một ngụm, trong đầu còn đang suy nghĩ đề kia: "Chúng mày đi đi."
Hà Chúc ngó qua sách luyện tập trên bàn hắn, đau răng: "Không phải chứ, mày thật sự muốn làm học sinh tốt à?"
Trải qua lần thi này, Doanh Kiêu cứ như bị trúng gió, đột nhiên bắt đầu học tập.
Ngay từ đầu, đám Hà Chúc còn tưởng rằng hắn đang giả vờ giả vịt, đâu nghĩ tới qua bao nhiêu ngày hắn vẫn kiên trì nổi.
Doanh Kiêu lau giọt nước bên khóe môi, giễu cợt: "Học sinh tốt gì? Đừng mắt mù đóng dấu cho tao."
"Vậy mày đây là..."
Chưa kịp nói xong câu này, Hà Chúc đã bị Doanh Kiêu đẩy sang một bên.
Hà Chúc vừa định kháng nghị, chợt quay đầu trông thấy Cảnh Từ tiến vào, lập tức tránh khỏi chỗ.
"Đù." Cuối cùng Doanh Kiêu vẫn không làm được đề kia, hắn xoa xoa huyệt thái dương, hùng hùng hổ hổ ném bút.
Mấy cái đề rách nát quỷ quái, làm phức tạp như vậy làm gì.
Cảnh Từ vừa được thầy Lưu dặn dò, thấy thế thì quay sang hắn: "Cậu đau đầu?"
"Đúng vậy đó." Doanh Kiêu lười biếng dựa vào ghế, cong môi nhìn cậu: "Bạn học nhỏ, làm sao bây giờ, cậu xoa giúp tôi nhé?"
Cảnh Từ đã dần dần quen thuộc với mấy trò trêu chọc của hắn, nghe vậy thì chẳng để ý. Cậu cúi đầu lục lọi trong giá sách của mình, móc ra một lọ tinh dầu đưa tới: "Cho này."
Đây là thứ Lý Trụ tặng cho cậu mấy ngày trước, nói là thấy không ít học sinh lớp ưu tú đều sử dụng. Lo lắng Cảnh Từ cũng cần dùng đến nên cậu ta thuận tay đi mua một lọ theo.
Doanh Kiêu nhận lấy, nhíu mày: "Thứ đồ chơi này dùng như thế nào?"
Hắn vặn mở nắp lọ ra, đưa xuống mũi ngửi ngửi, lập tức nhăn lông mày: "Đậu, mùi nồng thế."
"Không phải như thế." Cảnh Từ mím môi nở nụ cười, hướng dẫn hắn: "Đổ vào ngón tay, sau đó bôi lên thái dương, nghe nói dùng rất tốt."
"Thật sao?" Doanh Kiêu nghe vậy, dựng thẳng lọ lên rồi dốc ngược lại. Động tác của hắn quá lớn, tinh dầu trong lọ lập tức đổ ra hơn nửa. Chất lỏng màu xanh lục thuận theo ngón tay của hắn rải rác rơi xuống đất.
Cảnh Từ có phần đau lòng: "Cậu đổ nhiều quá, ít một xíu."
Trong lòng Doanh Kiêu nén ý xấu, đặt lại lọ tinh đầu lên bàn, nói: "Làm không cẩn thận, hay cậu giúp tôi?"
Cảnh Từ nhìn một bãi chất lỏng nhỏ trên mặt đất, xoắn xuýt một chốc, gật gật đầu.
Cậu đâu đành lòng lãng phí, không đổ từ trong lọ ra thêm nữa mà là duỗi một đầu ngón tay, cọ cọ vào bàn tay dính đầy tinh dầu của Doanh Kiêu: "Cậu thấp xuống chút."
Doanh Kiêu nghe lời hơi cúi đầu, còn vô cùng tự giác gom lại tóc trên trán.
Cảnh Từ cẩn thận giúp hắn thoa xong một bên huyệt thái dương, lại chuyển sang bên kia.
Doanh Kiêu cụp mắt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, khẽ cười một tiếng: "Này, bạn học nhỏ."
"Hả?"
"Hà Chúc hẹn tôi giờ tự học buổi tối đi ra ngoài chơi."
Động tác của Cảnh Từ dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trốn học không tốt." Cậu tạm dừng, lại nói thêm một câu: "Nhiệm vụ hôm nay của cậu còn chưa hoàn thành đâu."
Với tình huống trước mắt của Doanh Kiêu, hắn không thích hợp học đuổi theo thầy cô. Cảnh Từ không chỉ giải thích cho hắn những kiến thức trong sách giáo khoa mà còn chọn thêm mấy quyển sách luyện tập bổ sung để hắn làm. Mỗi ngày đều có một lượng nhất định, làm xong sẽ phê và sửa bài giúp hắn.
Chỗ sai thì sẽ lật vở ra nhớ kỹ, nói trọng điểm cho hắn.
Hai bên thái dương đã xoa xong, Cảnh Từ ngừng tay, vặn chặt nắp của lọ tinh dầu: "Được rồi."
Doanh Kiêu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: "Cảm ơn bạn học nhỏ."
Cảnh Từ rút khăn tay ra lau, thản nhiên đáp: "Đừng khách sáo."
Hơi do dự, cậu hỏi Doanh Kiêu: "Cậu thật sự muốn trốn tiết sao?"
"Nào có." Động tác Doanh Kiêu thành thạo quay bút: "Tôi là người như vậy ư?"
Hắn ngước mắt nhìn về phía Hà Chúc và Trịnh Khuyết, cong môi, cợt nhả nói: "Nghe thấy chưa, bạn học nhỏ nhà chúng ta không cho tao đi, không đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.