Chương trước
Chương sau
"Cởi quần nó ra cho anh em ta xem nào, nếu chẳng may cứu được thì anh em ta còn cứu cho...kkk" Tần Ca đùa cợt mà không biết rằng thú dữ đã được triệu hồi.

Nhóm Mãnh Hổ định cởi quần Tần Sở ra, nhưng bao ngày tháng luyện tập thể thao của Tần Sở không phải chuyện đùa, rất nhanh anh hạ gục được tất cả. Thẩm Tuấn Hào và đầu nấm chạy tới.

Đầu nấm thấy đối phương ngã hết ra sàn nhìn Tần Sở với ánh mắt ngưỡng mộ "Đây có còn là thằng bạn của mình không trời..."

Thẩm Tuấn Hào trong ánh mắt chỉ nhìn Tần Sở, anh lo lắng nhìn một lượt xem có bị thương ở đâu không nhưng thật may nhóm Mãnh Hổ đó chưa thể đụng vào được một cọng tóc của Tần Sở. Thẩm Tuấn Hào đứng trước che chắn cho Tần Sở.

"Các người có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, tôi sẽ chịu cho em ấy."

Tần Ca cũng ngứa mắt nhìn họ tình cảm "Mấy bọn đồng giới yêu nhau sao ngứa mắt thế nhỉ? Tiền Lăng mày xem mắt tao có bụi không nào, sao tao thấy ngứa mắt thế..." Anh mỉa mai cặp đôi trước mặt.

Dẫu chúng đệ tử Mãnh Hổ đều bị Tần Sở hạ gục nhưng cao thủ thì luôn ở phía sau, nhóm Mãnh Hổ chỉ là tôm tép không đáng nhắc tới.

Tiền Lăng chính là cao thủ ẩn minh trong đám tôm tép, anh đã từng thi đấu quyền anh đã đổ máu rất nhiều trên các sàn đấu, chính vì đó mà trong một lần xem quyền anh, Tần Ca đã bị tài năng của Tiền Lăng thu hút. Khi biết

Tiền Lăng dù đã hai mươi nhưng chưa học xong trung học nên Tần Ca quyết định tài trợ cho Tiền Lăng đi học.

Vì thế trông Tiền Lăng cũng có vẻ dừ hơn các thiếu niên trước mắt, nếu tính ra thì năm nay Tiền Lăng cũng đã 22 tuổi. Mà Tần Sở lúc này cũng chỉ mới 17 18 tuổi, với một người đã kinh nghiệm, đã đổ máu rất nhiều nên có thể nói Tần Sở không phải đối thủ của Tiền Lăng.

"Tao vốn không thích chia rẽ uyên ương nhưng mà uyên ương đồng giới là loại tao ghét nhất, tao khinh nhất! Tiền Lăng xử đẹp tên Tần Sở kia cho tao, cả thù mới lẫn nợ cũ tính luôn hôm nay đi. Đừng đánh chết nó là được, cứ đánh nó đến tàn phế hay thực vật là được." Tần Ca nói giọng đầy thách thức



Tất nhiên Tần Ca có thể tự hào như vậy là vì bản thân hắn có vũ khí tốt là Tiền Lăng, tự hào như vậy quả không sai.

Bao tiếng gọi "Ba" của Tần Sở cũng không thể cứu vớt được kết cục này.

Tần Sở gạt Thẩm Tuấn Hào sang một bên "Hôm nay chỉ có anh chết hoặc tôi chết, thích thì nhào vô thằng này chẳng sợ bố con nhà thằng nào hết."

Dẫu lo lắng cho Tần Sở muốn bảo vệ nhưng Thẩm Tuấn Hào bị nhóm Mãnh Hổ cản lại cho đứng bên ngoài, dù quỳ xin khóc lóc Tần Ca nhưng lệnh vua đã ban rất khó thu hồi.

Càng nhìn đồng phục đang mặc trên người của Tần Sở, Tần Ca lại càng chướng mắt. Anh kêu Tiền Lăng lột chiếc áo ra chỉ để Tần Sở mặc chiếc áo sơ mi trên người. Tất nhiên Tiền Lăng cũng không phụ kỳ vọng của Tần Ca, đánh cho Tần Sở lên bờ xuống ruộng và lột được áo đồng phục ra.

Tần Ca ngồi vắt chéo chân xem kịch diễn ra trước mắt, dường như mạng sống của một con người trước mắt đối với anh chỉ là một vở kịch...một vở kịch đổ máu.

Đứng trước một bức tường không thể công phá dẫu biết rất khó để dành chiến thắng nhưng Tần Sở không hề từ bỏ, ngã đâu đứng lên ở đấy. Nếu như trong học tập anh cũng có thể làm như vậy thì chẳng phải là thiên tài của cả văn cả võ sao...

Trước đây Tiền Lăng cũng đã từng đánh Tần Sở rất nhiều lần nhưng lần này anh thấy thật khác, ánh mắt của Tần Sở đã thay đổi. Từ sợ hãi đến kiên định, từ nhút nhát đến gan dạ. Dẫu đánh giá cao đối thủ nhưng Tiền Lăng cũng không nói gì, bản thân chỉ thầm lặng chấm điểm đối thủ.

Mặc dù Tần Sở rất lì nhưng sức chiến đấu của anh so với một người đã có kinh nghiệm như Tiền Lăng thì cũng chỉ được coi là có chút tài mọn, có thể khiến Tiền Lăng bị thương nhưng phải giở trò.

"Này mày chơi xấu à?" Tần Ca ở bên nói giúp thay mặt đàn em mình khi thấy Tần Sở dùng bụi ở đất ném vào mắt đối phương và sau đó dùng những cú đấm liên hoàn nên mặc dù đã khiến Tiền Lăng bị thương, nhưng vết thương không hề lớn.

Lau đi vết máu còn vương vãi trên khóe mắt Tiền Lăng tức giận thật rồi.

Từng cú đấm ráng xuống mạnh hơn...



Đã phòng vệ nhưng thật sự Tần Sở đã cố hết sức cũng không thể cản nổi những cú đấm đanh thép đó.

"Đừng mà.... để tôi... để tôi chịu thay cho em ấy .... đừng .... tôi xin anh tôi xin anh.." Thẩm Tuấn Hào vừa khóc vừa cầu xin nhưng chẳng ích gì

Đầu nấm ẩn nấp bao nhiêu thời gian nhận thấy chuẩn bị có án mạng bèn chạy đi gọi cảnh sát.

"Các chú cảnh sát ơi... cứu bạn cháu với... bạn cháu sắp chết rồi...trường Nhất Trung sắp có án mạng rồi..."

Tần Sở rất nhanh bị đuối sức, và dần không còn tỉnh táo.

"Treo nó lên tao muốn nói chuyện với nó!" Tần Ca ra lệnh

Thời khắc này lại còn muốn nói chuyện gì nữa hông biết, đúng là hết chuyện để làm...

Tần Sở nhổ máu trong miệng ra nhìn thằng ba trời đánh trước mắt "Ông già.. ông cũng ác thật đấy..."

Tần Ca cũng cười lạnh

"Nếu chẳng may phải trôn xác nơi này, được quay trở về tương lai thì tôi chắc chắn sẽ phá toàn bộ gia sản của ông..."

"Mày lên lo cho mình ở hiện tại đi đã, tương lai tao cũng không có thằng con nào biến thái như mày..." Vừa nói vừa liếc sang nhìn Thẩm Tuấn Hào gào hét bên cạnh "Kinh tởm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.