Tần Sở mặt buồn rười rượi không có chút phấn trấn vào về chuyện tương lai, có lẽ phải mất rất lâu sau anh mới có thế trở lại sự vui vẻ ban đầu.
Một tháng? Hai tháng? Hay nửa năm?
Không! Anh chỉ buồn trong vài phút ngắn ngủi.
Một đám người mặc vest đen chỉnh tề đứng trước mặt anh, anh vừa ngước lên thì giật cả mình chút xíu nữa là đã nằm năn quay ở đài phun nước may thay anh nhay nhu tự mình năn xuống đất.
"Cậu Tần có người muốn gặp cậu!"
Tần Sở cũng ngơ ngác mà đi theo. Không may cảnh tượng Tần Sở bước lên chiếc xe sang của gia đình mình bị
Tần Ca nhìn rõ mồm một.
Anh nghiến răng nắm chặt đôi tay lại sợ rằng bản thân sẽ phát hỏa bất cứ kỳ lúc nào, anh kiềm chế lại bản thân, nhăm mắt tịnh tâm kìm lại ngọn lửa.
Vậy mà nó dám chối là không quen Tần Hằng...
Tối đó Lý Như Hồng vừa đi làm thêm về cảm giác mệt mỏi hơn thường ngày mặc dù công việc vẫn như thế, có lẽ cô đã quen với việc có chiếc đuôi Tần Sở lẽo đẽo theo sau nên khi không có anh cảm giác thật là trống trải.
Định mở cửa bước vào nhà thì Lý Gia Tuệ như âm hồn không tan từ đâu nhảy ra cướp lấy balo của Lý Như Hồng lục lọi cái gì đó nhưng không tìm thấy. Á ta vứt balo trả lại cho chị gái của mình "Tiền đâu?"
"Tiền nhận theo tháng, bây giờ không có tiền!"
"Sao lại nhận theo tháng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-hoc-cua-ba-me/3650938/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.