Thần sắc Thẩm Niệm quá mức khiếp sợ, như là gặp phải sự tình không thể hiểu được. "Anh.." Cố Thừa Dịch lẳng lặng nhìn cô, chờ đợi kết quả. Thẩm Niệm nuốt một ngụm nước miếng, giọng điệu chậm rãi giảm xuống, "Dễ dàng như vậy sao?" Biết rõ những lời này sẽ khiến nam chính thẹn quá hóa giận, nhưng trước khi lý trí khống chế được tránh họa từ ở miệng mà ra thì cơ thể đã trung thực nói ra miệng, tìm đường chết khiêu khích thần kinh nam chính. Cố Thừa Dịch không hiểu cô nói vậy có ý gì. Đợi Thẩm Niệm quan sát sắc mặt của anh thấy anh không tức giận tránh được một kiếp, trong lòng thả lỏng thì đột nhiên anh lại hiểu. * * * "Buổi tối ngủ với tôi." * * * "Anh dễ dàng như vậy sao?" Trong nháy mắt, cơn giận bùng nổ, lý trí trên bờ vực sụp đổ. Vì cái gì Thẩm Niệm lại cho là anh vì một cái cục sạc nho nhỏ mà bán! Thân! Hơn nữa cái cục sạc kia là của anh đấy! Vậy nên, theo suy nghĩ của Thẩm Niệm, anh chính là một người đàn ông vì cho cô một cái cục sạc mà muốn ngủ với cô! Cố Thừa Dịch mắt lạnh, tâm lại nóng------phẫn nộ. "Thẩm Niệm." Cố tổng cười lạnh liếc mắt, bị tức đến không lựa lời mà nói, "Mau nhìn hai cái bánh bao nhỏ của cô đi, cô cảm thấy khẩu vị của tôi khác người đến mức bánh bao lớn để đó không ăn lại đi gặm bánh bao nhỏ sao?" Theo tầm mắt của anh nhìn xuống, cô đã hiểu anh ám chỉ cái gì, Thẩm Niệm có chút hối hận nho nhỏ. Nếu như đêm nay Cố Thừa Dịch tự giác nằm ngửa, nói không chừng cô thật đúng là bị sắc đẹp / dụ hoặc, ngủ với anh, sau đó.. Bị nam nữ chính kết hợp đánh kép ném vào bệnh viện tâm thần. Ahhh, tưởng tượng như vậy vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, đừng ham nữa. Dù nam chính sắc đẹp đến đâu cũng không phải người cô có thể ngủ. Sắc mặt Thẩm Niệm bình tĩnh, "Tôi cũng rất thích bánh bao lớn." Ai lại không thích bánh bao lớn? To với nhỏ, ăn mặn với ăn chay, là người bình thường cũng biết nên chọn như thế nào. Cố Thừa Dịch: "..." Đến cùng anh hỏng ở đâu rồi, đêm hôm khuya khoắt lại ở cửa phòng bếp thảo luận vấn đề bánh bao lớn hay bánh bao nhỏ với bạn gái cũ phiền phức! Mấu chốt là bạn gái cũ không những không có một chút khổ sở khi bị anh ghét bỏ, còn rất đồng ý lời anh nói! Lý trí Cố tổng lại một lần nữa suýt nữa sụp đổ bên bờ vực. Tránh ngày mai xuất hiện tin tức đầu đề《Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị vì vấn đề bánh bao lớn hay bánh bao nhỏ một lời không hợp bóp chết bạn gái cũ》, chân dài bước đi nhanh chóng, ba bước liền bỏ mặc người ở phía sau. "Cố Thừa Dịch, còn cục sạc của tôi!" Thẩm Niệm vội vàng đuổi theo. Từ trong kẽ răng của người đàn ông rít ra hai chữ: "Cùng! Lên!" Dọc đường đi nhanh, Cố Thừa Dịch đẩy cửa phòng, Thẩm Niệm bước vào theo. Trên hành lang cô còn duy trì khoảng cách một bước, đi vào phòng xong cô vẫn tự giác dừng lại, kéo dài khoảng cách lên hai bước. Lo lắng cái gì?
Cố Thừa Dịch chỉ kém điên cuồng gào thét: Tôi không có hứng thú với bánh bao nhỏ của cô! Nhưng nghĩ như vậy, bước chân lúc đầu hướng về phía thư phòng bên trái đột ngột chuyển sang phía bên phải. Lần này, Thẩm Niệm rốt cuộc nhìn rõ bên trong cánh cửa bên phải kia là gì. Quả nhiên là phòng ngủ. Trực giác Cố Thừa Dịch cho là Thẩm Niệm sẽ không vào, anh đi đến trước tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, dây cáp sạc và cục sạc đều ở bên trong. Trong phút chốc anh thò tay vào muốn cầm lấy thì lại quay đầu nhìn Thẩm Niệm không bước vào, cô đang đứng trong phòng khách, quay lưng về phía anh, nhìn cũng không thèm nhìn. Ồ. Cô không nhìn, tôi vẫn cứ làm cho cô xem! Cố Thừa Dịch rút phích cắm đầu nối USB, ném cục sạc nho nhỏ vào trong khe hở giữa tủ đầu giường và giường, cục sạc rơi trên mặt thảm dày đặc không phát bất kỳ thanh âm gì lăn vào xó xỉnh tối tăm. Người đàn ông cầm mỗi dây sạc quay người, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Không thấy." Thẩm Niệm ngẩn ra, "Cái gì?" Cố Thừa Dịch tiện tay ném đi, hắn dùng lực đạo nhỏ, dây sạc bị ném lên giường. Thẩm Niệm do dự một chút, vẫn lướt qua cánh cửa kia, bước vào phòng ngủ. Nhìn dây sạc kiểu gì cũng không thấy cục sạc, hiểu Cố Thừa Dịch nói "Không thấy" chỉ cái gì, nhưng.. "Dây sạc vẫn còn, làm sao lại không có cục sạc được?" Cố Thừa Dịch trầm mặc rời khỏi chỗ đứng, mở ngăn kéo ra cho cô xem. Thẩm Niệm thò đầu nhìn xuống, ha, đúng là không có. Khe hở giữa tủ đầu giường và giường không lớn, thiết kế mặt tủ đầu giường lớn hơn so với thân tủ, cũng coi như là điểm mù, nếu không phải quét dọn vệ sinh thì sẽ rất ít khi chú ý tới chỗ này. Cố Thừa Dịch chột dạ liếc mắt nhìn xó xỉnh mà mình ném cục sạc vào, quay đầu đi ra ngoài, bước chân vừa dài vừa nhanh, "Tôi còn có công việc phải xử lý, cô tự tìm đi." Vì vậy Cố Thừa Dịch ngồi trên ghế làm việc ở thư phòng, mượn cớ xử lý công việc chính đại quang minh nhìn phòng ngủ đối diện đang rộng mở. Trong phòng ngủ, Thẩm Niệm liên tục do dự, hay là cứ lục tung trong phòng của chủ nhà trước mặt chủ nhà. Là chính miệng nam chính nói "Cô tự tìm" mà, trong tay đã có kim bài lệnh tiễn rồi, cô còn sợ cái chym gì? Sợ thời điểm tìm kiếm lưu lại dấu vân tay bị nữ chính phát hiện sao? Đừng nói nữa, hiện tại quan trọng nhất là cục sạc! Thẩm Niệm không nghĩ ngợi lung tung nữa, trước tìm tủ đầu giường, sau lại tìm kiếm những nơi khác. Sau khi tìm xong một chỗ, cô trả lại mọi thứ về vị trí ban đầu, cố gắng không làm xáo trộn trật tự và vị trí. Thời gian trôi qua từng chút một, đến phía sau, cô lật phòng để quần áo của nam chính ra, nhìn thấy đồ lót đỏ thẫm nhưng vẫn không tìm được cục sạc. Trong thư phòng Cố Thừa Dịch đứng ngồi không yên. Bởi vì sau khi Thẩm Niệm đi vào phòng quần áo một lúc bỗng phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, tuy nhiên thanh âm rất nhẹ còn bị cô nhanh chóng ngăn lại, nhưng anh đoán là có thể tưởng tượng được cô nhìn thấy gì mới có thể lên tiếng kinh hô. Chết tiệt, cô cảm thấy anh là não tàn mới có thể bỏ cục sạc vào trong đồ lót a! Nơi hẻo lánh a nơi hẻo lánh, cục sạc lại bị nhét vào nơi xó xỉnh này! Vừa nghĩ đến bàn tay Thẩm Niệm chạm vào đồ lót hắn đã mặc qua, cả người Cố Thừa Dịch liền trở nên khô nóng, hai mắt mơ hồ bất định, vành tai phiếm hồng. Tùy tùy tiện tiện sờ vào đồ lót bên người của đàn ông, cô sao lại không biết xấu hổ như vậy! Giờ khắc này Cố tổng đã sớm quên là chính bản thân mình muốn cho Thẩm Niệm lật tung phòng của mình, cũng thuận tiện để cho cô biết rõ đến cùng trong nhà có cô bạn gái chết tiệt nào hay không. Từ lúc làm ra quyết định này, anh nên nghĩ đến những gì sẽ phát sinh trước, đó mới là đúng là phong cách của một thương nhân đi một bước tính ba bước mười bước.
Không được, không thể để cho cô tiếp tục nữa! Cố Thừa Dịch nhanh chóng đứng dậy, đi qua phòng khách, bước qua phòng ngủ, mở cửa tiến vào phòng để quần áo rộng rãi thoáng mát đầy ánh sáng. Sau đó hắn nhìn thấy Thẩm Niệm đang ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt là ngăn kéo được mở ra, trên đầu gối của cô có một cái quần lót của nam, hai tay trắng nõn mềm mại vuốt phẳng nếp nhăn, gấp tốt rồi thả lại ngăn kéo. * * * Chín năm này, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì? Hay là nói anh thật sự một chút cũng không hiểu rõ Thẩm Niệm? Ít nhất, chín năm trước cô không phải là người bị chứng cưỡng chế. Tổng giám đốc Cố với hai cái tai đỏ ửng đứng ở cửa phòng quần áo nhìn Thẩm Niệm gấp quần lót của anh. Khi được phép tìm kiếm cô đã khiến mọi thứ rối tung lên, vậy nên cô gấp mấy cái quần lót lộn xộn rồi đặt chúng trở lại. Chứng cưỡng chế này khiến anh đang đứng ngoài xem cảm thấy không đúng. Nói thật, chính anh cũng có chút chủ nghĩa hoàn mỹ, sự việc hoặc là không làm, hoặc là phải làm thật hoàn mỹ, nhưng.. cô có cần thiết phải giúp bạn trai cũ, không, bạn trai cũ đầu tiên sắp xếp lại đồ lót không? Cố Thừa Dịch phát hiện anh nhìn không thấu Thẩm Niệm. Mục đích cô vừa về nước không lâu đã tìm hắn đòi tiền thật sự đơn giản vậy sao? Hành vi lần lượt đó của cô là lạt mềm buộc chặt, hay là cô thật sự không hề có bất kỳ cảm giác nào với anh, thầm nghĩ muốn phân rõ ranh giới? Suy nghĩ đang hỗn loạn, Thẩm Niệm đã sắp xếp xong đầy một ngăn kéo quần, đóng lại. Xoay người liền thấy ánh mắt thâm trầm của nam chính nhìn cô, xem ra không có khả năng là vừa tới. Không biết anh ta nhìn thấy bao nhiêu rồi. Thẩm Niệm quay đầu lại nhìn chỗ cô vừa ngồi làm những chuyện như vậy, nhắm mắt lại, cố gắng giãy dụa lần cuối. "Tôi có chứng cưỡng chế, nhìn thấy nó lộn xộn nên thuận tay sắp xệp lại chút thôi, không có ý gì khác." Tuyệt! Đối! Không có ham mê bất lương trộm đồ lót của người khác. Vô lực giải thích, càng vô lực hơn chính là ánh mắt nhìn rõ hết thảy của Cố Thừa Dịch, giống như muốn nói "Cô không cần giải thích, tôi hiểu mà". Anh hiểu cái gì? Hiểu tôi có ý đồ với cơ thể anh, hay là hiểu tôi không có hứng thú với quần lót của anh? Thẩm Niệm cực kỳ bất lực, không muốn tìm cục sạc nữa. Cứ như vậy đi, cùng lắm thì buổi tối không ngủ, nhịn đến thời gian rời giường đi làm, vác hai cái quầng thâm mắt cực lớn tới công ty làm việc, dưới ánh mắt chăm chú bát quái đáng khinh của Đinh Hạ Vân mượn cô ấy cục sạc. * * *Sao lại thảm như vậy? Vô cùng thảm. Ngay khi Thẩm Niệm buông tha tìm kiếm, Cố Thừa Dịch lôi người ra khỏi phòng để quần áo, kéo đến cuối giường, chỉ vào khe hở giữa giường và tủ đầu giường, "Cô tự xem đi." Thẩm Niệm ngồi xổm xuống liếc một cái, cục sạc cô tìm khắp nơi đang yên lặng nằm trong đó, "..." "Tôi thật sự không tìm được, tôi không cố ý lục tung phòng anh đâu." Trong giọng nói cất giấu ủy khuất nhỏ không dễ phát hiện. Môi mỏng Cố Thừa Dịch khẽ mím, không nhìn ánh mắt của cô, nó khiến anh cảm thấy mình vô cùng tội lỗi. "Lát nữa cô ngủ bên trái." "Hả?" Thẩm Niệm kinh ngạc trừng lớn mắt, nam chính anh vẫn chưa buông tha nghĩ cách bán mình vì cục sạc à? * * * Làm sao bây giờ, có chút ít động tâm nha. * * *
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]