Giọng nói của Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Tần Di thì quả thực rất xấu hổ.
Tần Di trầm mặc hồi lâu, sau đó cố gắng không tức giận, quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Thứ đó, huynh ấy nên giữ lại cho bản thân dùng đi.”
Thẩm Thanh Đường lén liếc nhìn, nắm lấy tay Tần Di lắc lắc: “Lan Đình giận à?”
Tần Di khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Qua một lúc, Tần Di bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấp giọng giải thích: “Tối hôm qua là do ta uống nhiều quá, ta không phải… như em nghĩ đâu”
“Em biết.” Thẩm Thanh Đường mím môi cười.
“Vậy sao em còn?”
“Thật sự là do đại ca muốn mua mà.” Thẩm Thanh Đường lại nhấn mạnh.
Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt khó coi một hồi, trong lòng không khỏi muốn oán trách, nhưng thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của Thẩm Thanh Đường, hắn bèn nuốt hết lời oán trách vào trong lòng.
Cuối cùng, Tần Di tức giận nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Bỏ đi, cũng không có gì to tát, ngủ sớm thôi.”
Nhìn vẻ mặt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường biết chàng ấy đang nín nhịn, nhưng khi nghĩ đến việc chàng ấy nín nhịn cơn giận vì mình, trong lòng Thẩm Thanh Đường lại tuôn trào cảm xúc ngọt ngào khó hiểu.
Vì vậy Thẩm Thanh Đường vươn tay ôm lấy Tần Di, nhẹ giọng nói: “Vâng ạ, ngủ thôi.”
Ánh mắt Tần Di khẽ động, hắn ôm vai Thẩm Thanh Đường, ngữ khí dịu đi một chút: “Ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523280/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.