Gió nhẹ lướt qua, Tần Di và Thẩm Thanh Đường được bụi hoa cao nửa người che khuất, xa xa nhìn không thấy gì.
Nhất là khi Tần Di còn mặc một bộ đồ màu trắng như tuyết.
Những ngón tay của Thẩm Thanh Đường mảnh khảnh mềm mại, lại rất dẻo dai, có mấy lần Tần Di muốn thoát khỏi tay cậu, nhưng vừa mới thoát ra, lại bị cậu nắm chặt lại.
Làn da mỏng manh áp sát vào lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi của Tần Di, Tần Di nhíu chặt mày, cảm giác dây leo đang chạy loạn trên người mình, cuối cùng không nhịn nữa đột ngột lật người lại, đè lên người Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường ngửa mặt lên trời, mái tóc đen dài tung bay như mây, càng làm cho khuôn mặt cậu trắng trẻo hơn.
Lúc này, Tần Di đè đầu gối lên bắp chân đang lộn xộn của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: “Còn quậy nữa, ta sẽ nổi giận—“
Hắn còn chưa nói xong, dây leo trong quần áo của hắn lại nghịch ngợm uốn lượn.
Tần Di sắc mặt tái xanh.
Cuối cùng, Tần Di không nhịn được nữa, toàn thân phát ra một cỗ nhiệt độ nóng bỏng.
Dây leo đột nhiên bị bỏng, lập tức ủy khuất rút lại.
Thẩm Thanh Đường không vui nữa: “Chàng đốt em.”
Tần Di nhíu mày: “Nhiều linh thực vật nhìn như vậy, em còn không biết sợ.”
Thẩm Thanh Đường lầm bầm: “Cũng đâu phải không mặc quần áo.”
Tần Di nhướng mày, sau đó nhéo nhẹ lòng bàn tay Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: “Đừng làm loạn nữa, đứng dậy đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523148/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.