Chương trước
Chương sau
Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, mặc dù vết thương vẫn còn đau nhức như bị bỏng, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng bình yên và an tĩnh.

Thẩm Thanh Đường lặng lẽ cười một lúc, sau đó như nhớ đến điều gì, cậu ho khan hai tiếng, sau đó cẩn thận tránh vết thương của Tần Di, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Em nghe Thanh Dung tiền bối nói hóa rồng cần cả một quá trình dài để mọc vảy rồng và xương rồng, nếu chịu không nổi có thể sẽ ngất xỉu vì đau đấy.”

Kiếp trước Tần Di đã từng trải qua quá trình hóa rồng, cảm giác đó quả thực khó quên, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Thanh Đường, hắn đột nhiên cảm thấy đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ.

Khi đã có kinh nghiệm, cũng sẽ không còn quá sợ hãi.

Vì vậy Tần Di bình tĩnh nói: “Dù cho thế nào đi nữa ta cũng phải trải qua, đến đâu hay đến đó vậy.”

Kết quả lúc này Thẩm Thanh Đường lại lặng lẽ lấy ra một viên thuốc, đặt vào lòng bàn tay Tần Di.

“Thuốc này giảm đau rất tốt, đến lúc đó chàng cứ ngậm trong miệng đừng có nuốt, nếu đau quá thì hãy nhai nó.”

Tần Di cầm lấy viên thuốc, cũng không hỏi từ đâu mà có, chỉ im lặng cười cười: “Được.”

Thẩm Thanh Đường thấy Tần Di nhận viên thuốc, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào thoải mái, sau đó cẩn thận dựa vào bờ vai được băng bó của Tần Di, tránh những vết thương nghiêm trọng kia, nhẹ giọng nói: “Chàng đừng nóng vội, cần phải tiến hành từng bước một.”

Tần Di đang định đồng ý.

Bỗng nhiên, trong bụi hoa vang lên tiếng sột soạt, hai người đồng thời nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn.

Kết quả liền nhìn thấy một con mèo con trắng như tuyết vô cùng đáng yêu đang lén lút khom mình ở bên bụi hoa, cúi đầu không biết đang làm gì.

Thẩm Thanh Đường thích nhất là những con vật nhỏ dễ thương như vậy, nhìn thấy mèo con đáng yêu khóe môi cậu không khỏi cong lên nở nụ cười, nhịn không được muốn sờ đầu mèo con.

Kết quả cậu vừa ngẩng đầu lên, mèo con tựa như cảm giác được gì đó, cảnh giác kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên, xoay đầu bỏ chạy.

Mãi cho đến khi bóng màu trắng kia bay vút đi, hai người mới phát hiện ra mèo con đã ăn trộm mất băng gạc dùng để băng bó cho Tần Di?!

Mà dường như đây là lần đầu tiên mèo con ăn trộm vật này, lôi đi lại không biết làm sao thu lại, kéo ra một đoạn băng gạc thật dài, phần đuôi vẫn còn ở chỗ bọn họ.

Lông mày của Thẩm Thanh Đường giật giật, vèo một cái triệu hồi ra dây leo, đuổi theo miếng băng gạc bị kéo dài một đường.

Không lâu sau, mèo con bị mấy sợi dây leo bao vây, trói gô lại cuốn trở về.

Khi bị bắt, cục lông trắng bị trói gô vẫn còn liều mạng kêu gào, điên cuồng giãy giụa.

Thẩm Thanh Đường dùng dây leo tóm lấy mèo con, đưa tới trước mặt, cậu vươn ngón tay chọc vào trán mèo con, hù họa: “Đã ăn trộm rồi mà còn hung dữ như vậy, tao chưa từng thấy tên cướp nào hùng hồn như mày —— “

Kết quả là Thẩm Thanh Đường còn chưa dứt lời, mèo con đã há to miệng hung hăng ngoạm một cái.

Nếu không phải Thẩm Thanh Đường nhanh chóng né đi, mèo con đã cắn vào ngón tay cậu rồi, nhưng răng nanh sắc nhọn của mèo con vẫn quẹt nhẹ vào da trên ngón tay trắng nõn của Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường nắm chặt ngón tay, cũng không sao, nhưng ánh mắt Tần Di đã trầm xuống, lập tức không kiêng nể gì phóng ra uy áp với mèo con.

Tần Di chỉ còn hai ngày nữa là có thể biến thành rồng, khí thế của hắn lúc này đã khác hẳn bình thường, uy áp như dòng thác mạnh mẽ trút xuống người mèo con, mèo con lặp tức lạnh run cả người, co thành một cục, không ngừng đau đớn lăn lộn trong đám dây leo của Thẩm Thanh Đường.

Tần Di không thấy gì, nhưng Thẩm Thanh Đường nhìn một hồi lại cảm thấy đau lòng, lúc này mới nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Di, nói: “Lan Đình, đừng dọa nó, em cứ cảm thấy nó không giống mèo bình thường, nói không chừng là dị thú.”

Tiếng kêu rất lạ, hình dáng cũng không hoàn toàn giống mèo.

Tần Di bị Thẩm Thanh Đường kéo ống tay áo, lúc này mới lạnh lùng nhìn mèo con đang cuộn mình trong dây leo, nói: “Mi nghe thấy chưa?”

Trong mắt mèo con hiện lên một tia tức giận, nhưng sau đó nó lại ủy khuất gật gật đầu.

Thẩm Thanh Đường: ?

Vậy mà có thể nghe hiểu lời nói của con người.

Cho nên vừa rồi gọi nó là tên cướp với kẻ trộm, nó không vui sao?

Lúc này, Tần Di yên lặng nhìn chằm chằm mèo con một lát, xác định nó đã chịu phục rồi, mới chậm rãi giải trừ uy áp trên người nó.

Mèo con được thả ra: “Nhao nhao!”

Tần Di cau mày.



Mèo con lập tức sợ hãi co rúm lại: “Nhao nhao…”

Thẩm Thanh Đường cười: “Lan Đình, đừng dọa nó nữa.”

Tần Di quay đầu lại, cau mày nói: “Em luôn tốt bụng như vậy, ta cảm thấy con mèo này rất gian xảo.”

Lúc này, mèo con lặng lẽ liếc nhìn Tần Di và Thẩm Thanh Đường, xem xét một lúc, sau đó nó uốn éo thân thể mềm mại trắng như tuyết cọ vào người Thẩm Thanh Đường, ngẩng đầu về phía Thẩm Thanh Đường, ngoan ngoãn kêu một tiếng “Nhao nhao”.

Kêu xong nó còn chủ động cúi cái đầu tròn và bông xù của mình xuống, ra hiệu cho Thẩm Thanh Đường sờ nó.

Mặc dù Thẩm Thanh Đường vừa rồi bị mèo con cắn, nhưng nhìn thấy bộ dạng thân thiện của mèo con, lòng cậu lập tức mềm thành vũng nước.

Lúc này, cậu đè nén vui sướng trong lòng, vui vẻ vươn lòng bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu tròn lông xù của mèo con.

Tay của Thẩm Thanh Đường mịn màng mềm mại, động tác lại nhẹ nhàng, sau khi xoa xoa hai lần mèo con liền cảm thấy vô cùng thoải mái, cục bông trắng mịn lại uốn éo nằm ngửa ra, ngoan ngoãn bày ra cái bụng trắng nõn, để Thẩm Thanh Đường tiếp tục sờ nó.

Thẩm Thanh Đường yêu thích không thôi, đương nhiên là tiếp tục vuốt ve nó.

Tần Di ở bên cạnh: …

Con mèo con này hoàn toàn không sợ người lạ, sau khi Thẩm Thanh Đường sờ bụng nó xong, nó liền muốn cậu sờ đuôi và mông nó.

Tần Di: ?

Cuối cùng, khi Thẩm Thanh Đường vừa định vươn tay xoa xoa cái đuôi nhỏ mềm mại, Tần Di đã nắm lấy cổ tay cậu, lạnh lùng nói: “Con mèo này mới đó đã trở mặt như vậy, nó có âm mưu gì rồi.”

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, ngẩng đầu cười nói: “Chàng ghen à?”

Tần Di lông mày giật giật: “Đừng nói mò.”

Thẩm Thanh Đường mím môi cười, vừa định sáp tới hôn Tần Di, an ủi Tần Di một chút, kết quả cách đó không xa lại truyền đến một trận tiếng động hỗn loạn.

Nghe thấy giọng nói khẩn trương của Cố Thanh Dung, Thẩm Thanh Đường không khỏi chuyển sự chú ý sang bên đó, lúc này Tần Di mới nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện sao?”

Thẩm Thanh Đường lắc đầu: “Em cũng không biết, em qua đó xem thử—“

Kết quả còn chưa nói xong, cổ tay áo của Thẩm Thanh Đường đã bị cào một cái, hóa ra vừa rồi cậu ngừng lại không xoa đuôi mèo con nữa, mèo con tức giận vì bị phớt lờ.

Thẩm Thanh Đường khẽ cười một tiếng, ôm lấy mèo con, cúi đầu hôn lên cái đầu tròn vo trắng như tuyết, nói: “Vậy ta cùng mi đi xem thử.”

Mèo con: “Nhao nhao!”

“Ngoan quá.”

Tần Di khẽ nhíu mày, đứng dậy nói: “Ta cũng đi.”

Thẩm Thanh Đường sửng sốt: “Lan Đình, chàng vừa tẩy tủy xong, sao không nghỉ ngơi một lát đi?”

Tần Di như có như không liếc nhìn cục bông trắng đang làm tổ trong lòng Thẩm Thanh Đường giả làm một con mèo con ngoan ngoãn, nhàn nhạt nói: “Cũng nghỉ được một lát rồi, chúng ta đi thôi.”

Tần Di đã nói như vậy, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể thuận theo hắn.

Mặc dù thân thể Tần Di đau nhức, nhưng hắn chịu đựng một chút, vẫn có thể ngự phong được.

Cứ như vậy, hai người bay về phía âm thanh phát ra từ đằng xa.

Không lâu sau, hai người đã đến phụ cận của đền Thần.

Trước đó Cố Thanh Dung đã đề cập với Tần Di, nếu Tần Di có thể thành công hóa rồng, tự nhiên đền Thần sẽ cho phép hắn vào, Tần Di có thể tùy chọn học các công pháp trong đó.

Chỉ là thời cơ chưa tới, anh vẫn chưa thể mở ra cánh cửa tiện nghi này cho Tần Di.

Tần Di không quan trọng vấn đề này.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Cố Thanh Dung và một vài linh thực vật biến hình đang lo lắng bận rộn bên ngoài đền Thần, ánh mắt của Tần Di di chuyển, vừa định nói gì đó, Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh hắn đã ôm mèo con chầm chậm tiến lên hỏi: “Các vị tiền bối đang làm gì vậy, có cần giúp không ạ?”



Khi Cố Thanh Dung và những người khác nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh Đường, họ vô thức nhìn qua.

Nhưng sau khi nhìn thấy con mèo trắng trong lòng Thẩm Thanh Đường, con ngươi của mấy người họ co lại, sau đó sắc mặt cũng biến hóa vi diệu.

Còn mèo con thì lười biếng nằm trong lòng Thẩm Thanh Đường, thấy nhiều người nhìn nó như vậy, nó còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên, thậm chí còn đẩy đẩy cánh tay của Thẩm Thanh Đường, đổi sang tư thế thoải mái hơn.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường chú ý tới ánh mắt của mấy người Cố Thanh Dung đang nhìn mèo con, cậu sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Mèo con này được các tiền bối nuôi sao?”

Cố Thanh Dung chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt có chút phức tạp, sau đó chậm rãi đi về phía trước, hành lễ với mèo con trong lòng Thẩm Thanh Đường, nói: “Thần thú đại nhân nên cùng bọn ta trở về đền Thần thôi, ngài biến mất, những sinh linh ở trong đó sẽ rất hoảng sợ.”

Mèo con nghe Cố Thanh Dung nói vậy, lập tức nhe răng, lộ ra vẻ hung ác non nớt.

Cố Thanh Dung: …

Cố Thanh Dung cau mày, còn muốn thuyết phục nó nữa, nhưng mèo con đã không vui gào lên mấy tiếng “Nhao nhao” về phía anh.

Cố Thanh Dung vẻ mặt xấu hổ: “Nhưng mà —— “

Mèo con duỗi móng ra, ra vẻ muốn đánh người.

Cố Thanh Dung sắc mặt ngưng trọng, bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, Thần thú đại nhân không đi cũng không sao, ta trở về nói với bọn họ một tiếng.”

Mèo con: “Nhao nhao ~”

Cố Thanh Dung xoay người rời đi, bước vào đền Thần, những linh thực vật đã hóa thành người cũng đi theo anh.

Mèo con lập tức lấy lại vẻ lười biếng, tiếp tục uốn éo trong vòng tay của Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường thấy thái độ vừa rồi của Cố Thanh Dung thì rất tò mò, liền chọc vào trán mèo con, nói: “Vậy mà mi còn là Thần thú đấy à.”

Mèo con khịt mũi quay đi, hiển nhiên là nó không thích chủ đề này lắm.

Ngược lại Tần Di ở bên cạnh liếc mắt nhìn mèo con nói: “Thần thú lớn lên như vậy, thật là vô dụng.”

Mèo con lập tức xù lông, lại bắt đầu nhe răng trợn mắt.

Tần Di không sợ chút nào, thậm chí còn nhướng mày nhìn nó.

Mèo con nhớ lại nỗi sợ khi bị uy áp của Tần Di trấn trụ, nhất thời trở nên héo rũ, nhưng lại không phục, lúc này nó điên cuồng dùng móng vuốt đẩy tay Thẩm Thanh Đường, ý đồ muốn Thẩm Thanh Đường giúp nó dạy cho Tần Di một bài học.

Tần Di cười lạnh một tiếng: “Đường đường là Thần thú lại đi gọi viện binh, càng thêm mất mặt.”

Mèo con tức giận đến lông dựng đứng, lúc này, giọng nói của Cố Thanh Dung khẽ vang lên sau lưng hai người.

“Nếu ngươi muốn tăng thêm xác suất hóa rồng thành công, còn phải dựa vào Thần thú đại nhân.”

Nghe thấy câu nói của Cố Thanh Dung, Tần Di bất giác nhíu mày, thầm nghĩ hắn không cần dựa vào con mèo nhỏ nhát gan này vẫn có thể hóa rồng thành công, nhưng hắn không nói thẳng ra.

Lúc này Thẩm Thanh Đường quay đầu lại nói: “Thanh Dung tiền bối đã trở lại.”

Cố Thanh Dung gật đầu: “Thần thú đại nhân không đi mất là tốt rồi.”

Thẩm Thanh Đường mím môi, vừa thận trọng vừa tò mò hỏi: “Vậy…… Thanh Dung tiền bối vừa nãy đã nói, nó có thể giúp Lan Đình thăng cấp sao?”

Mèo con ngẩng đầu, kêu lên một tiếng kiêu kỳ.

Cố Thanh Dung nhìn nhìn mèo con, cười nói: “Đúng vậy, Thần thú đại nhân có thể khống chế thiên tượng, ở một mức độ nào đó, bất kể đối với quá trình thăng cấp của người hay là yêu thú, thậm chí là linh thực vật thì thiên tượng đều có sức ảnh hưởng cực lớn. Đặc biệt là các hiện tượng thiên văn như trăng tròn hay là nhật thực và nguyệt thực, chỉ có thể gặp không thể cầu.”

Thẩm Thanh Đường hơi ngạc nhiên: “Lợi hại như vậy sao?”

Mèo con: “Nhao nhao!”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.