Nghe Thẩm Thanh Đường hỏi, Tần Di trầm mặc một lát, mặt không đổi sắc nói: “Tu luyện bí pháp của Long tộc tiêu hao quá nhiều linh lực.”
Thẩm Thanh Đường giật mình, có chút tò mò: “Bí pháp gì mà lại tiêu hao nhiều như vậy?”
Tần Di thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì, em không tin thì cứ bắt mạch thử xem.”
Thẩm Thanh Đường không dễ bị lừa, nên đưa tay ra bắt mạch.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra mạch một lúc, Thẩm Thanh Đường cũng phát hiện Tần Di quả thật không có việc gì, toàn thân tràn ngập linh khí, kinh mạch mở rộng, rất tốt.
Chủ yếu là bởi vì cảnh giới hiện tại của Thẩm Thanh Đường, cậu không thể phát hiện ra trạng thái thần hồn kiệt quệ của Tần Di.
Cho nên sau khi Thẩm Thanh Đường cảm thấy Tần Di không có việc gì, liền không khỏi yên lặng nở nụ cười, tự nhiên xoay người lại, rúc vào trong lòng Tần Di.
Tần Di thừa dịp ôm bạch y mềm mại vào trong ngực.
Nhưng cùng lúc đó, Tần Di cũng lạnh lùng liếc nhìn mèo con đang nằm ở một bên âm thầm quan sát.
Mèo con: …
Cuối cùng, mèo con cực kỳ không tình nguyện kêu lên một tiếng, gục đầu rời đi.
Thấy mèo con rời đi, Thẩm Thanh Đường không khỏi nhỏ giọng nói: “Sao lại đuổi nó đi? Nó cũng không có quậy phá.”
Tần Di lặng lẽ nắm chặt các ngón tay của Thẩm Thanh Đường, liếc nhìn cậu, ý tứ hàm súc nhàn nhạt nói: “Vậy để ta đi?”
Thẩm Thanh Đường nghe thấy câu này hơi bất ngờ, sau đó yên lặng cười cười, nụ cười ấm áp ngọt ngào: “Chàng lại ghen rồi.”
Tần Di hừ một tiếng, nói: “Cũng không biết có phải là lão yêu quái sống mấy ngàn năm rồi không, biến thành một con mèo liền cho rằng mình còn nhỏ, đừng để ý tới nó.”
Thẩm Thanh Đường: “Phì…”
Tần Di nhíu mày, cúi đầu nhìn dáng vẻ vừa thất thần vừa tươi cười của Thẩm Thanh Đường, không khỏi nhéo vào vòng eo mềm mại ở trong lòng, trầm giọng nói: “Còn nghĩ tới nó ta sẽ giận thật đấy. “
Bình thường Tần Di nhất định sẽ không nói như vậy, nhưng trước đó mới bị mèo con tính kế, còn lấy nước linh tuyền cho Thẩm Thanh Đường, cho nên trong lòng hắn ít nhiều gì cũng có chút uất ức.
Thấy Thẩm Thanh Đường vẫn rất quan tâm đến mèo con, hắn liền vô thức nổi giận.
Thẩm Thanh Đường không ngờ hôm nay cơn ghen của Tần Di lại đột nhiên leo thang như vậy, nhưng một Tần Di như vậy cậu lại rất thích – thật sự rất hiếm khi thấy Tần Di ghen tuông hẳn hoi như vậy.
Nghĩ đến đây, lúm đồng tiền trên khuôn mặt trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường càng sâu, cậu rướn người, dịu dàng hôn Tần Di một cái, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đều là lỗi của em, lẽ ra em không nên nhắc đến mèo con.”
“Lan Đình đừng giận nữa nha?”
Tần Di cúi đầu nhìn dáng vẻ yêu kiều của Thẩm Thanh Đường, nhìn thấy đôi mắt đen láy xinh đẹp kia cùng đôi môi mỏng đỏ mọng hơi cong, trong lòng mềm nhũn đi một nửa.
Nhưng đúng lúc này, Tần Di đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, hơi nhướng mày, ánh mắt có chút trầm xuống, sau đó thấp giọng nói: “Lần này hôn không tốt.”
“Lại lần nữa.”
Bây giờ đến lượt Thẩm Thanh Đường kinh ngạc.
Từ khi nào Tần Di lại biết chơi như vậy chứ?
Nhưng mà Tần Di càng ngày càng phóng khoáng, Thẩm Thanh Đường cũng càng thêm vui mừng, cậu không đoán được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tần Di, vì vậy cậu cười rạng rỡ, ngẩng đầu hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Tần Di.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại của Thẩm Thanh Đường chạm vào môi Tần Di, cánh tay cường tráng quanh eo cậu đột nhiên siết chặt, sau đó những ngón tay thon dài của Tần Di từ phía sau đỡ lấy gáy Thẩm Thanh Đường, làm cho nụ hôn sâu hơn.
Môi Thẩm Thanh Đường ấm áp ngọt ngào, có chút mềm mại như bông, còn môi Tần Di lại nóng bỏng như lửa.
Mà lần này Tần Di thật sự hôn quá lợi hại, bị hắn hôn một lúc, cả người Thẩm Thanh Đường mềm nhũn, nhịn không được trượt xuống.
Nhưng Tần Di đã ôm chặt lấy cậu, cậu không thoát ra được.
Bỗng nhiên–
Mùi máu nhàn nhạt lan ra giữa môi và răng của Thẩm Thanh Đường.
Hàng lông mi dài của Thẩm Thanh Đường run lên, cậu mở bừng mắt ra, trong đôi mắt trong veo hiện lên vài tia khó tin, sau đó cậu vô thức muốn đẩy Tần Di ra.
Nhưng Tần Di ôm cậu quá chặt, vòng tay ôm eo cậu như một sợi xích sắt nóng bỏng, gắt gao khóa chặt cậu trong vòng tay ấm áp kia, bất luận thế nào cũng không thoát ra được.
“Ngoan, đừng nhổ ra.” Tần Di cụp mắt xuống, nhìn chăm chú vào mắt Thẩm Thanh Đường với vẻ mặt dịu dàng hiếm có.
Thẩm Thanh Đường đối diện với đôi mắt đỏ tràn ngập ánh sao của Tần Di, ngây người một lúc, mà trong khoảnh khắc lóa mắt này, một giọt máu đầu tim mang theo vị ngọt chảy vào cổ họng của Thẩm Thanh Đường.
Linh khí giống như thác nước nhanh chóng chảy qua từng kinh mạch của Thẩm Thanh Đường theo sự hòa tan của giọt máu đầu tim.
Thần hồn rung động.
Thẩm Thanh Đường vô thức khẽ run lên.
Giờ phút này, Tần Di vươn hai tay ôm chặt lấy cậu, đặt bàn tay lên lưng cậu, dùng lực giúp Thẩm Thanh Đường hòa tan chấn động do linh lực khổng lồ của máu đầu tim mang đến.
Thẩm Thanh Đường cứ thế cuộn tròn người trong lòng Tần Di, chịu đựng tiêu hóa hồi lâu, sau đó mới chậm rãi hồi thần lại.
Thấy vậy, Tần Di không khỏi có chút đau lòng, nhưng hắn cũng không hối hận quyết định của mình.
Máu đầu tim không chỉ chứa linh lực dồi dào, mà còn có thể gia tăng cảm ứng thần hồn giữa hai người.
Nếu sau này Thẩm Thanh Đường lại xảy ra chuyện gì, hắn sẽ biết ngay lập tức.
Thẩm Thanh Đường lúc này mới hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, cắn môi, vô cùng bất đắc dĩ nhưng lại không thể tức giận, khàn giọng nói: “Kỳ thực Lan Đình không cần phải làm như thế đâu, em đã dần khỏe lại rồi——”
“Ta nghĩ như vậy rất tốt.”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt.
“Có máu đầu tim của ta rồi, em nên cân nhắc kỹ càng, đừng có mù quáng liều mạng như trước nữa.”
“Bây giờ em chính là điểm yếu duy nhất của ngũ trảo kim long.” Tần Di âm thầm nắm chặt tay Thẩm Thanh Đường, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em có biết không?”
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, nụ cười nở rộ bên môi, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Tần Di, nhẹ nhàng nói: “Được, em sẽ cố gắng tu luyện.”
“Sau này Lan Đình cũng đừng có liều mạng nữa.”
“Chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt nhé.”
Trái tim Tần Di run lên, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực, nhưng sau một lúc lâu, những ngọn lửa kia lại hóa thành một mảnh kim sắc thâm thúy, lặng yên chảy xuôi theo đáy mắt Tần Di, hóa thành vô hạn bình tĩnh và kiên định.
“Được.”
“Một lời đã định.” Tần Di trầm giọng nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Đường khẽ cười: “Một lời đã định.”
·
Nước suối chảy róc rách, lần lượt phun ra bọt nước, hai bóng người một đen một trắng nép mình trên bục cao bằng đá cẩm thạch trắng, y phục tung bay, bầu không khí vô cùng nhẹ nhàng yên bình.
Hai người cứ thế dựa vào nhau, ngồi phía trước linh tuyền một lúc lâu, cảm giác ánh nắng càng ngày càng chói chang, Tần Di im lặng nhíu mày, mở mắt ra, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Đường: “Chúng ta đi thôi, ta sẽ dẫn em đi tìm bí tịch của linh thực vật.”
Thẩm Thanh Đường ôm lấy cổ Tần Di, sau đó cười dựa vào trong ngực hắn: “Vâng.”
Cảm nhận được sự ỷ lại của Thẩm Thanh Đường, Tần Di lặng lẽ cong khóe môi, vẻ mặt càng thêm dịu dàng.
Sau đó hắn nhắm mắt lại tìm kiếm một hồi, tìm được vị trí của mèo con, liền đi tìm mèo con trước.
Nếu muốn tìm ra bí tịch vẫn cần mèo con dẫn đường, dù là mèo con sẽ đưa ra điều kiện.
Nhưng lúc này, thời gian không đợi được nữa.
Khi Tần Di tìm thấy mèo con và đi về phía nó, hắn đột nhiên cảm thấy mèo con cũng đang lao về phía hắn.
Tần Di bất giác nhíu mày, linh cảm sắp có chuyện lớn xảy ra, yên lặng tăng nhanh bước chân.
Cuối cùng, hai người một mèo cũng gặp nhau.
Vừa nhìn thấy Tần Di, mèo con đã lo lắng kêu lên, nói rằng bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn, đám người Cố Thanh Dung sắp chống đỡ không nổi rồi.
Tần Di sắc mặt ngưng trọng, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mi nói cho rõ.”
Lúc này, mèo con liền nói: A Lam phóng hỏa bên ngoài Thập Vạn Đại Hoang, hơn nữa hỏa còn mang theo ma khí, những ngọn lửa kia mang theo ma khí truyền vào trong Thập Vạn Đại Hoang, làm ô nhiễm rất nhiều nguồn suối và linh thực vật, đám người Cố Thanh Dung đã lui tới không thể lui rồi, hy vọng Tần Di có thể nhanh chóng ra mặt giúp đỡ.
Tần Di im lặng một lúc, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Đường trong lòng, vừa định đặt Thẩm Thanh Đường xuống: “Ta đi giúp họ trước, hai người ở lại đây, lấy được bí tịch rồi nói sau.”
Tần Di còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Đường đã kéo nhẹ ống tay áo của hắn: “Cùng nhau đi đi, mèo con nhất định phải đi giúp, một mình em ở lại đây không phải cách. Hơn nữa em là Mộc linh căn, cảm ứng với Thanh Dung tiền bối cũng dễ hơn.”
Mèo con lúc này cũng dùng sức gật đầu, biểu thị Thập Vạn Đại Hoang xảy ra chuyện, nó cũng không thể trốn ở đây.
Nhìn vào ánh mắt dịu dàng và kiên định của Thẩm Thanh Đường, Tần Di thoáng do dự, nhưng rất nhanh đã đưa ra phán đoán.
Im lặng ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, Tần Di nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”
Nói xong, Tần Di tiến lên một bước, hóa thành luồng sáng bay thẳng lên trời.
Cuồng phong thét gào, khi Tần Di hóa thành ánh sáng bay đi, cây ngô đồng trong sân bị gió thổi đung đưa vài chiếc lá xanh, có một chiếc lá xoay tròn vài vòng, lặng lẽ dán vào lưng áo của Thẩm Thanh Đường.
Mèo con nhìn thấy một màn này, sửng sốt một chút, sau đó cũng hóa thành nguyên hình, đuổi theo Tần Di.
·
Tần Di mang theo Thẩm Thanh Đường ngự phong trên không trung.
Thẩm Thanh Đường không hiểu sao vừa rồi khi Tần Di bế cậu bay lên lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh, lúc này đã khôi phục lại bình thường.
Khi cậu lấy lại tinh thần lần nữa, cậu đột nhiên có thể cảm giác được sự tồn tại của Cố Thanh Dung và linh thực vật ở phía dưới.
Đặc biệt là linh thực vật đã bị ma khí ô nhiễm và linh thực vật không bị ma khí ô nhiễm.
Thẩm Thanh Đường nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ kỹ, cậu đã nắm chặt tay áo Tần Di, nói với Tần Di: “Thanh Dung tiền bối đang ở cạnh một cái ao ở phía đông nam.”
Kỳ thực vừa rồi Tần Di không tin Thẩm Thanh Đường sẽ cảm nhận được vị trí của Cố Thanh Dung trước hắn, hắn chỉ nghĩ Thẩm Thanh Đường mượn cớ muốn rời khỏi đền Thần cùng với mình, dù sao cảnh giới của hai người cách biệt rất lớn, không có khả năng một Trúc Cơ lại có thể cảm nhận được thứ mà hắn không cảm nhận được.
Nhưng lúc này, nghe thấy giọng điệu chắc chắn của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không khỏi giật mình, sau đó y theo lời nói mà cảm nhận, phát hiện những gì Thẩm Thanh Đường nói quả nhiên là đúng.
Mộc linh căn Thiên phẩm thần kỳ như vậy sao?
Nhưng lúc này, Tần Di không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn lập tức tăng tốc, bay thẳng về phía đông nam nơi Cố Thanh Dung đang ở.
Khi Tần Di tìm thấy Cố Thanh Dung và những người khác, những linh thực vật bị ma khí chiếm đoạt đã bao vây lấy họ, chỉ còn lại một ốc đảo nhỏ vẫn đang ngoan cường chống chọi.
Tần Di hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng đỏ lạnh thấu xương, sau đó đưa tay nhẹ nhàng che mắt Thẩm Thanh Đường lại, trầm giọng nói: “Đừng nhìn, sẽ hơi chói mắt —— “
Lời vừa dứt, một tiếng rồng ngâm uy nghiêm vang lên, mang theo tam muội chân hỏa cực kỳ tinh thuần ùn ùn kéo về phía những linh thực vật đã bị ma khí ăn mòn.
Tam muội chân hỏa đi đến đâu, phút chốc chỗ đó liền không còn một ngọn cỏ, toàn bộ ma khí, bao gồm cả linh thực vật bị ma khí ô nhiễm, đều bị quét sạch trong nháy mắt, ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]