Nghe Thẩm Thanh Đường hỏi, Tần Di trầm mặc một lát, mặt không đổi sắc nói: “Tu luyện bí pháp của Long tộc tiêu hao quá nhiều linh lực.”
Thẩm Thanh Đường giật mình, có chút tò mò: “Bí pháp gì mà lại tiêu hao nhiều như vậy?”
Tần Di thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì, em không tin thì cứ bắt mạch thử xem.”
Thẩm Thanh Đường không dễ bị lừa, nên đưa tay ra bắt mạch.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra mạch một lúc, Thẩm Thanh Đường cũng phát hiện Tần Di quả thật không có việc gì, toàn thân tràn ngập linh khí, kinh mạch mở rộng, rất tốt.
Chủ yếu là bởi vì cảnh giới hiện tại của Thẩm Thanh Đường, cậu không thể phát hiện ra trạng thái thần hồn kiệt quệ của Tần Di.
Cho nên sau khi Thẩm Thanh Đường cảm thấy Tần Di không có việc gì, liền không khỏi yên lặng nở nụ cười, tự nhiên xoay người lại, rúc vào trong lòng Tần Di.
Tần Di thừa dịp ôm bạch y mềm mại vào trong ngực.
Nhưng cùng lúc đó, Tần Di cũng lạnh lùng liếc nhìn mèo con đang nằm ở một bên âm thầm quan sát.
Mèo con: …
Cuối cùng, mèo con cực kỳ không tình nguyện kêu lên một tiếng, gục đầu rời đi.
Thấy mèo con rời đi, Thẩm Thanh Đường không khỏi nhỏ giọng nói: “Sao lại đuổi nó đi? Nó cũng không có quậy phá.”
Tần Di lặng lẽ nắm chặt các ngón tay của Thẩm Thanh Đường, liếc nhìn cậu, ý tứ hàm súc nhàn nhạt nói: “Vậy để ta đi?”
Thẩm Thanh Đường nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523134/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.