Chương trước
Chương sau
Trận chiến tranh này thắng là không thể trì hoãn.
U Vô Mệnh thật lâu không trở về, Tang Viễn Viễn kìm nén không được, mang Vân Hứa Chu trốn qua miệng con rùa, lợi dụng linh uẩn đằng, bò tới trên đỉnh đầu con rùa băng khổng lồ này.
Chiến giáp đỏ đậm của Bắc doanh vệ đã bị bao phủ trong lớp tuyết trắng xóa —— chiến giáp của quân Vân Châu đều là màu trắng, quan sát toàn bộ thế cục, cảm giác giống như là có từng quả mơ màu đỏ còn tươi mới, bị băng tuyết nghiền qua, thấm thành một bãi chất lỏng nho nhỏ trên mặt đất.
Mới mẻ mà.
Tang Viễn Viễn nhìn xa xa khắp nơi, cũng không thấy được đôi cánh dài của cái con thiêu thân lớn nhà mình.
Giết Uông Chính Thanh, giết như thế nào mà còn chưa thấy.
"Uông Chính Thanh còn tính là gặp may mắn." Tang Viễn Viễn thở dài.
Những lời nói của hắn với nàng ở trên tường thành thật sự là không thể chịu nổi, Vân Hứa Chu chỉ đơn giản nói ra một miệng một câu. Nếu U Vô Mệnh biết nguyên văn lời nói đó là cái gì, Uông Chính Thanh kia có khả năng không phải chỉ chết đơn giản như vậy.
Cho tới hôm nay nàng đều không quên được tình cảnh U Vô Mệnh đã chụp Khương Cẩn Bằng một chút một chút còn có nửa thân mình, sau đó quăng đại vào trong cái rương cho Ngẫu Tử chơi. Uông Chính Thanh chỉ là bị hắn giết đơn thuần, cũng còn xem như may mắn.
"Gặp may mắn?" Vân Hứa Chu nhướng mày, "À may là may thế nào, hôm nay hắn muốn chết sao?"
Tang Viễn Viễn nghiêng đầu nhìn nàng ta như gặp quỷ: "Nhiếp Chính Vương, ngươi vậy mà cũng nói giỡn!"
Vân Hứa Chu mím môi cười: "Hừ, ngươi không biết, ta từ trước tới nay cũng cùng Phượng Sồ thắp nến tâm sự suốt đêm...... Haizz! Ta thật là......"
Lại nghĩ tới người kia.
"Tang Quả ngươi biết không, ta thường xuyên có một loại ảo giác, Tang Bất Cận chính là tình địch của ta, hắn đoạt Phượng Sồ đi rồi, không bao giờ trả lại cho ta."
Tang Viễn Viễn: "...... Ta cũng không biết nên nói giúp hắn như thế nào?"
"Vậy không cần phải nói cái gì cả."
Lời còn chưa dứt, chợt thấy một bóng hồng y từ cửa thành thẳng tắp xông vào.
Tiêu sái bừa bãi như vậy!
Lợi kiếm trong tay dương lên, như phượng vũ cửu thiên, chỉ trong thoáng chốc một đám Bắc doanh vệ đều ngã rạp xuống như người ta cắt lúa mạch. Đầu nghiêng về một bên, chỗ trán giữa hai mắt cùng khoé mắt đều có ánh vàng rực rỡ lấp lánh nhỏ vụn mà lập loè, xa xa vừa nhìn liền biết là hoa văn đuôi phượng màu vàng tỉ mỉ vẽ nên.
Thỉnh thoảng thấy hắn lướt thân lên phía trên, quần áo đỏ thẫm lượn vòng, từng vòng hoa văn màu vàng kim trên góc áo dần dần lộ ra, tầng tầng lớp lớp nở rộ.
"Tê ——"
Tang Bất Cận tới chi viện!
Phía sau hắn, một đội Tang quân gắt gao đi theo, khắp bốn phía thu hoạch Bắc doanh vệ còn sót lại.
Hoá ra Tang Bất Cận hộ tống cẩu tử cùng ngẫu tử đi Ký Châu đối phó Hoàng Phủ Hùng xong, còn chưa kịp trở về l Tang Châu liền nghe được tin Vân Châu xảy ra chuyện, vì thế vội vàng lĩnh thân vệ gấp rút chạy tới tiếp viện!
"A! Hắn mặc đồ nữ thật sự rất tuấn tú!" Tang Viễn Viễn không khỏi cảm khái vạn ngàn.
Thần sắc Vân Hứa Chu có chút phức tạp, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, thỉnh thoảng còn lén liếc mắt nhìn thân ảnh kia. Cái này nói như thế nào nhỉ, tình địch cùng tình nhân tới cứu giá sao?
Đều nói giữa những người người yêu nhau sẽ có cảm ứng tâm linh.
Tang Bất Cận thân bên trong loạn quân, cũng không có tin tức gì của Vân Hứa Chu, lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng ta đứng trên đầu con rùa băng.
Dây cương thả một cái, phi tới gần.
"Đi xuống đi." Vân Hứa Chu nói, "Tang thế tử đường xa tới chi viện, ta đứng như thế này thật thất kính quá."
Tang Viễn Viễn ' phì ' cười, cuốn ra dây linh uẩn, mang theo nàng ta khinh phiêu phiêu rơi xuống mặt đất.
Vân Hứa Chu rõ ràng nhớ Phượng Sồ cô nương bừng bừng như lửa, đôi mắt nhìn chăm chú đến nháy mắt cũng không nháy.
Tang Bất Cận giống như một tia chớp đỏ, phút chốc người liền đến gần.
Tang Viễn Viễn cùng Vân Hứa Chu ngẩng đầu vừa nhìn lên, cùng nhau giật mình đứng tại chỗ.
Chỉ thấy Tang Bất Cận dương cằm, bộ dáng khí phách hăng hái: "Làm sao, chưa thấy qua mỹ nam tử sao!"
"Khụ! Khụ!" Tang Viễn Viễn bị sặc một chút.
Hoá ra, hắn hôm nay tuy rằng ăn mặc áo bào đỏ thẫm tơ vàng, khóe mắt cũng có vẽ kim phấn, nhưng lại không phải giả nữ trang, mà là......
Nam trang hoa lệ tôn quý, vừa yêu hoặc vừa xinh đẹp!
Tang Bất Cận rốt cuộc cũng tìm được được ra chính xác cho mình rồi!
Nam trang nhưng mặc vào nhiệt tình như lửa, vẽ hoa văn nhưng là hoa văn kim long đẹp kiểu nam yêu!
Hắn thông suốt!
"Vân Hứa Chu!" Tang Bất Cận híp đôi mắt dài, dương cằm, "Hôm nay giúp ngươi, ta muốn ngươi lấy thân báo đáp!"
Tang Viễn Viễn đẩy Vân Hứa Chu về phía trước, sau đó tay chân nhẹ nhàng lùi lại, thối lui đến một chỗ ánh sáng không hề chiếu tới.
Tuyết đọng dưới chân đã bị máu tươi ướt sũng, khắp nơi toàn là khôi giáp bị đánh vỡ, binh ký gãy rời cùng với đám thi thể không ai lo lắng thu thập.
Nàng triệu ra đóa hoa ăn thịt người, mới vừa cưỡi nó ra xa hơn tới trượng, liền nhìn đến một thân ảnh mang cánh đen từ trên trời giáng xuống.
Đầy người hắn mang lệ khí, người còn chưa tới, một luồng hơi thở mang mùi máu liền xông ra đầu tiên toả xuống phía dưới.
Tang Viễn Viễn cũng không ghét bỏ hương vị này.
Bên trong loạn thế, anh hùng nào không phải tay dính đầy máu tươi chứ?
Nàng hướng về phía hắn giơ cánh tay lên.
' phanh ' một cái, ôm đầy cõi lòng.
U Vô Mệnh vốn dĩ đang banh mặt ra thực khó chịu lập tức liền không có tâm trạng tốt: "Tiểu Tang Quả, nàng nhớ ta đến như vậy à?"
"Ừ. Nhớ."
Hắn suy nghĩ một lát, vẫn có chút khó chịu.
Lúc này nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, hô hấp cũng nóng bỏng.
Hắn kề sát đến bên tai nàng, thanh âm hơi khàn, mang theo một chút ngoan tuyệt: "Tưởng tượng nàng nghe được những lời nói không thể chịu nổi như vậy, ta thật nhịn không được muốn cắn luôn lỗ tai nàng xuống."
Lúc Uông Chính Thanh sắp chết, thần trí thác loạn, tất cả đều khai.
Hắn nói như vậy xong, làm bộ muốn nghiêng đầu cắn, hơi thở ' hô ' một cái phà qua vành tai nàng.
Tang Viễn Viễn giật mình, rùng mình một cái, vội vàng đẩy hắn ra, giơ tay bưng kín lỗ tai.
"U Vô Mệnh chàng không bệnh đi!"
Liền thấy hắn cong môi, hai mắt mị đến vừa soái lại vừa hư: "Ta có bệnh mà."
Tang Viễn Viễn: "......"
Nàng suýt nữa đã quên, nam nhân của nàng là bệnh kiều, thuần chủng.
"Vậy ngươi có giết Uông Chính Thanh thực thảm không?" Nàng thử thăm dò vươn một cái tay nhỏ ngăn lại đôi môi mỏng xinh đẹp kia của hắn.
"Giết rất đẹp." Hắn nghiến nghiến hai hàm răng trắng, "Muốn xem không?"
Tang Viễn Viễn: "......" Quả nhiên mạch não không giống nhau chính là không giống nhau, giết rất đẹp còn kêu xem là ý gì?
Công nghệ khắc hoa hình nhân cỡ lớn à?
"Ta nhớ chàng!" Nàng chu môi lên, tung ra tuyệt kỹ của mình, "U Vô Mệnh chàng rời đi lâu như vậy, ta nhớ chàng muốn chết!"
Thân thể hắn rõ ràng cứng đờ.
Nàng nhân cơ hội nhào lên, cánh tay vòng ra sau ôm cổ hắn, đưa đôi môi mềm mại thơm tho của mình lên.
Ước chừng là do một lúc lâu chỉ nghe thấy mùi máu, hô hấp của hắn thật nóng, hơi thở mang mùi hoa độc đáo bị lẫn vào mùi máu, rõ ràng là nàng nhào đến chọc hắn trước, nhưng hơi thở ấm áp và khí thế mạnh mẽ của hắn lại làm nàng run rẩy thật lâu.
Cuộc chiến thật mau chóng kết thúc.
Năm vạn quân Bắc doanh vệ của Thiên Đô cuối cùng cũng chỉ còn sót lại mấy trăm người tìm đường chạy thoát được.
Đại chiến toàn thắng!
Phải đi xốc góc gác của lão Vân đế lên rồi.
Bốn người Vân Hứa Chu về tới phế tích tổ miếu.
Cây tuyết bồ đề kia, từ trước đến giờ luôn lẳng lặng giãn cành ra, giống như một lão giả cường tráng, che chở hậu nhân của mình. Giờ phút này sớm đã rễ hướng lên trời, chật vật ngã nhào vào bên cạnh phế tích.
"Thấy có giống ông ta không." Vân Hứa Chu chỉ chỉ cái cây trơ rễ ra.
Hoá ra, bộ rễ ngầm cứ tưởng thật sâu thật vững ấy sớm đã hủ bại mốc meo.
Tang Viễn Viễn yên lặng thở dài một tiếng, gắt gao nắm lấy cánh tay U Vô Mệnh, hấp thu lực lượng từ trên người hắn.
Sau khi trải qua một hồi nguy hiểm như vậy, nàng phát hiện mình giống như đột nhiên biến thành một tiểu nữ nhân, muốn ỷ lại vào hắn, đưa đầu dán vào ngực hắn, toàn bộ thân thể như treo trên người hắn.
Bộ dáng U Vô Mệnh miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.
Hắn còn hận không thể kéo một cái biểu ngữ trên đầu —— mau xem Tiểu Tang Quả yêu ta đến nhường nào này!
Tổ miếu đã hoàn toàn thành phế tích.
Lúc ấy cái con rùa băng kia là trực tiếp từ trong hầm ngầm đội đất đứng lên, thông đạo sớm đã không còn bóng dáng.
Một đội thân vệ loay hoay trong khu phế tích hồi lâu, rốt cuộc đào ra một không gian ngầm không rộng nhưng hết sức dị thường, bốn góc đều có một cái cọc thiết thật lớn, trên cọc đều còn lại một phần xiềng xích hắc thiết đã bị đứt gãy —— đây là mới vừa rồi sau khi U Vô Mệnh khống chế được rùa băng đã dùng hắc diễm thiêu đứt.
Trên vách vốn có một cái cửa ẩn, hiện giờ bốn vách tường đều sụp rớt, chỉ còn một cánh cửa đứng lẻ loi.
Phía sau cửa lại là một cái thông đạo, thông vào hầm ngầm nào không biết.
Tuyết cùng l đất lạnh đã lấp vào.
Thủ lĩnh thị vệ chạy chậm đến trước mặt Vân Hứa Chu, nghiêm nghị chắp tay: "Nhiếp Chính Vương, đào không?"
Vân Hứa Chu nhìn về phía Tang Viễn Viễn.
"Phía dưới chỉ sợ có nguy hiểm, để đi trước cho." Tang Viễn Viễn triệu hoa ăn thịt người ra, hự hự đi xuống.
Cái hoa ăn thịt người này thoạt nhìn phi thường khó chịu —— trời biết một cái hoa không có ngũ quan chỉ có năm cánh hoa đỏ mập rắn chắc to lớn như nó thì làm sao mới có thể biểu đạt ra ý tứ ' khó chịu ' này!
Tóm lại, bắt nó ăn đất, nó phi thường phi thường không vui rồi.
Thực mau chóng, phía trước bỗng dưng không còn vật cản, đống tuyết cùng đất lạnh bị ăn sạch.
"Đi."
Tang Viễn Viễn vừa muốn nhích người, bỗng nhiên bị Tang Bất Cận ngăn lại.
"Có đại ca ở đây, còn có thể bắt tiểu muội đánh trận đầu?" Bộ dáng bôn phóng sang sảng.
Tang Viễn Viễn cười len lén ngó Vân Hứa Chu một cái, thấy trên gương mặt trắng nõn của nàng ta đã ẩn ẩn hiện lên một chút đỏ ửng, đôi mắt hơi hơi phát ra ánh sáng.
Tang Bất Cận tản mạn vỗ vỗ cánh tay Vân Hứa Chu: "Theo ta đi lên đầu! Đừng sợ, bảo vệ được ngươi mà!"
Tang Viễn Viễn xoa xoa giữa mày.
Thật sự, động vật giống đực đứng trước mặt giống cái mà mình ngưỡng mộ, ai cũng giống như ai, đều kiêu ngạo như con khổng tước.
U Vô Mệnh khó có khi mà không lên tiếng trào phúng, chỉ bày ra bộ dáng khinh bỉ, chậm rì rì đi vào trong thông đạo.
Thông đạo không dài lắm, đi chưa được mấy bước liền đến đầu bên kia, phía dưới là một gian mật thất, xây bằng hắc thiết, ở giữa mật thất có một cái đỉnh bằng hắc thiết cao khoảng nửa thân người đang được dựng chổng ngược, bề ngoài có vẻ cổ xưa, ba chân đỉnh đều hướng lên trời, miệng đỉnh lại nằm sát dưới mặt đất, không biết bên trong cất giấu cái gì.
Tang Bất Cận mặt đầy cảnh giác: "Để ý độc!"
Tang Viễn Viễn triệu ra một đoá hoa thái dương nhỏ, bện ra một sợi linh uẩn tinh tế, nó bắt đầu dò vào trong miệng đỉnh ở dưới sát mặt đất.
Đánh giá một vòng, phát hiện trong cái đỉnh này cái gì cũng không có, chính giống như một con quay hình tam giác đỉnh chống xuống mặt đất, là một cái đỉnh lớn bằng hắc thiết thường thường vô kỳ.
"Bên trong không có cái gì cả." Tang Viễn Viễn thất vọng lắc đầu.
Trong lòng thầm nghĩ: Lúc nơi này còn chưa bị phá hư thì nó chính là gian mật thất bằng hắc thiết có con rùa băng khổng lồ kia nằm lên bảo hộ là, cho nên lý ra nó phải cất giấu bí mật gì mới đúng chứ? Gian mật thất này thoạt nhìn thực sự là thường thường vô kỳ, không giống như kiểu cần phải được người hao hết tâm tư bảo hộ, chẳng lẽ bí mật bên đã bị người lấy đi rồi?
Vân Hứa Chu đi trước nàng một bước, phát hiện ra nghi vấn: "Bị người khác nhanh chân đến trước không?!"
Nơi này thật sự là quá bình thường, căn bản không có bí mật gì.
Tang Bất Cận đi lên phía trước, tiện tay liền muốn nhấc cái đỉnh hắc thiết kia lên nhìn một cái —— toàn bộ trong mật thất này, cái duy nhất có thể gọi là ' đồ vật 'thật sự là chỉ có cái này.
Gió lạnh thổi qua, thân hình U Vô Mệnh chợt lóe, cản hắn lại.
"Đừng nhúc nhích." Thần sắc U Vô Mệnh có chút thần bí, dựng thẳng một ngón tay lên ấn trên môi, "Suỵt......"
Trong mật thất tức khắc có thể nghe được tiếng hô hấp.
Sau một lúc lâu, ba người còn lại hai mắt nhìn nhau, khó hiểu có ý gì.
U vô hợp đưa lòng bàn tay đặt ở sau tai, lắng nghe một lát, nói: "Cộng hưởng tiếng động."
Tang Viễn Viễn, Tang Bất Cận, Vân Hứa Chu: "?"
U Vô Mệnh nghe xong hồi lâu, rốt cuộc hao hết kiên nhẫn, lông mày xinh đẹp nhướng lên lên, đôi mắt đen hiện lên vẻ táo bạo rõ ràng.
Hắn thật sự là không có tâm trạng tốt nga.
Đôi mắt âm u nhìn chằm chằm cái đỉnh hắc thiết lộn ngược nằm giữa mật thất.
Sau một lúc lâu, hắn bực bội đi tới đi lui hai bước, lại đứng yên, hai mắt nhìn chằm chằm càng chăm chú, ánh mắt điên cuồng chớp động, thái dương còn nổi cả gân xanh ra.
Trong ánh mắt hắn dần dần hiện lên tơ máu.
Tang Viễn Viễn biết, là do tiêu hao tinh thần quá độ —— người nam nhân này thật sự không chút nào giống người bình thường, có lẽ giống như hắn vậy, hắn là một thiên tài. Hắn muốn biết đáp án, liền điên cuồng tự suy nghĩ cho đến khi đầu óc bị quá tải năng lượng tiêu hao quá mức. Không thể không nói đây cũng là một loại năng lực siêu phàm thoát tục.
Nhớ tới trước đây khi nàng còn tham gia khảo thí trong trường học, bất luận trong lòng khao khát ' vắt hết óc ' đến bao nhiêu đi nữa, chỉ tội là đại não của nàng cứ giả chết, căn bản không muốn động là không động.
Nhìn nhìn lại người ta đi.
Hai tròng mắt U Vô Mệnh trở nên đỏ đậm, dần dần có huyết lệ chậm rãi theo khóe mắt sâu hoắm thấm ra.
Tang Bất Cận cùng Vân Hứa Chu chưa từng nhìn thấy trường hợp khủng bố như thế này, vô cùng kinh ngạc, cho rằng hắn gặp vấn đề nên muốn tiến lên hỗ trợ.
Tang Viễn Viễn vội vàng ngăn hai người này lại, lặng lẽ lắc lắc đầu.
Nàng dùng đầu ngón tay triệu ra một con hoa thái dương nhỏ, nó đem linh uẩn tán thành một màn sương mù tinh mịn đến mức không thể cảm giác được. Nàng thử thử độ ấm, lại điều chỉnh một chút, mãi đến khi xác định hoàn toàn sẽ không làm người phát hiện ra, mới đưa màn sương mù này nhẹ nhàng chậm chạp phun về hướng U Vô Mệnh.
Hắn vẫn chuyên tâm gắt gao nhìn chằm chằm cái đỉnh trước mặt.
Tang Viễn Viễn quay mặt đi không dám đưa ánh mắt quấy rầy hắn. Nàng biết nếu mình nhìn huyết lệ thấm ra hốc mắt hắn, nàng nhất định sẽ lo lắng đau lòng, trong ánh mắt khó tránh khỏi lộ ra chút khác thường, làm hắn phân tâm.
Bọn họ bước đến con đường này, không thể lui về sau được, cũng không có cách nào quay đầu lại, không thể để bản thân mềm yếu, mỗi một bước đều cần phải toàn lực ứng phó.
Thời gian chờ đợi l luôn đặc biệt lâu.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc, nghe được U Vô Mệnh khinh mạn khinh thường mà ' sách ' một tiếng.
Trong ánh mắt Tang Viễn Viễn tức khắc nhấp nhoáng ánh sáng, nàng ném hoa thái dương nhỏ về phía hắn một cái, vội vàng tiến đến, quyết đoán dùng ống tay áo lau huyết lệ cho hắn.
U Vô Mệnh quái dị nhìn nàng.
Hắn bắt được ống tay áo nàng, kéo đến dưới mí mắt nhìn nhìn.
"Tiểu Tang Quả." Hắn nói, "Chỉ một chút máu như vậy mà hù nàng đến thế này à?"
Tang Viễn Viễn: "...... Ta rất sợ hãi mà."
"Phốc!" Hắn vui sướng ôm lấy nàng, nghiêng đầu nhìn nhìn Vân Hứa Chu cùng Tang Bất Cận, hỏi, "Ai giúp ta đi bắt một con chuột tới đây với?"
"Cùng nhau đi!" Tang Bất Cận sang sảng cười, "Lão Vân, còn nhớ rõ lần đó ở Triệu Châu, ta đem ngươi đi trộm con chuột tre của Triệu hành nuôi không?"
Vân Hứa Chu lệ nóng doanh tròng: "Nhớ rõ, vậy mà ngươi cũng có thể ăn."
Hai người liền nắm tay nhau đi.
U Vô Mệnh đỡ vai Tang Viễn Viễn, ấn nàng xuống thấp một chút, ý bảo nàng xem cái đỉnh này.
"Phát hiện cái gì không?"
Nàng nhận mệnh lắc lắc đầu.
U Vô Mệnh thực khoan dung mà cười nói: "Không có phát hiện là được rồi. Nếu nàng có thể phát hiện, ta còn cần nghĩ lâu như vậy sao?"
Tang Viễn Viễn: "...... Có chuyện mau nói!"
Hắn chẳng lẽ cho rằng người khác nhìn không ra à, hắn cố ý tách khỏi Tang Bất Cận cùng Vân Hứa Chu sao.
"Đây là cái đồ vật kia." U Vô Mệnh vô cùng thần bí cười cười.
Tang Viễn Viễn vẫn không hiểu ra sao: "Thứ gì?"
"Nguồn gốc của vạn ác."
Nàng sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhảy dựng lên. Nhảy đến một nửa, che miệng rơi xuống đất, vươn ngón tay ra chỉ chỉ mặt đất dưới chân.
"Cái...... đồ vật kia?!"
"Đúng vậy." U Vô Mệnh nhẹ nhàng bâng quơ.
Tang Viễn Viễn hoảng sợ nhìn chằm chằm cái đỉnh này, sau một lúc lâu, càng thêm mờ mịt nhìn về phía hắn: "Vẫn không hiểu. Nó làm sao là cái đồ vật kia được chứ?"
Tang Viễn Viễn hỏi ra vấn đề mà nhân loại bình thường đều sẽ nghi hoặc.
Cái thứ vĩ đại dưới ngầm kia lớn đến nhìn không thấy toàn bộ, đường kính chừng 1500 hơn dặm, vượt qua khỏi diện tích chừng ba châu quốc, và cái đỉnh hắc thiết nhỏ cao chừng nửa thân người ngay trước mắt này, có thể có quan hệ gì?
U Vô Mệnh cười đắc ý: "Không hiểu là được rồi."
Tang Viễn Viễn: "...... Vậy chàng nhanh nói cho ta!"
Người lớn như vậy rồi còn bày đặt úp úp mở mở, trình độ ấu trĩ chắc không ai bằng hắn.
U Vô Mệnh thong thả đi tới hai bước, nói: "Ta vừa mới tính toán. Ta nhớ lại cái kiểu hoa văn đã thấy ở dưới mặt đất, những dấu vết khắc óng ánh trên sông băng, cùng với các độ cong của nó, đủ loại chi tiết, sau đó so sánh với cái vật trước mặt này."
Hắn vươn ngón tay ra, chọc chọc vào cái đỉnh hắc thiết.
"Ta phát hiện, nếu cái thứ vĩ đại dưới ngầm kia cũng là một cái đỉnh đảo đầu như thế này, như vậy cái chỗ hổng tam giác chúng ra đã phát hiện ra sẽ nằm ở vị trí này ——"
Tang Viễn Viễn theo ngón tay hắn nhìn thấy, phát hiện một cái lỗ động nhỏ xíu đến mắt thường cơ hồ không thể nhìn ra được.
"Ý chàng nói là, cái lỗ nhỏ này chính là cái hình tam giác mà chúng ta tìm thấy dưới mặt đất, cái lỗ hổng to lớn giống như cổng cung điện kia?" Nàng hỏi.
Lúc ở mặt đất, căn bản không thể phán đoán cái tạo vật hắc thiết kia là được chế thành hình dáng quái vật khổng lồ gì. Nếu U Vô Mệnh từ chi tiết suy đoán ra một vị trí, sau đó lại tìm ra một vị trí tương đồng với cái đỉnh hắc thiết nhỏ ở trước mắt này đây, vậy thật khó nói được chỉ là trùng hợp.
Tang Viễn Viễn hít một ngụm khí lạnh, đại não bắt đầu mở rộng ra: "Ý của chàng là, lúc trước chúng ta cho rằng mình đang ở dưới ngầm, nhưng trên thực tế, chúng ta bị thu nhỏ thành những con người nhỏ xíu xìu xiu bò tới bò đi trên cái đỉnh này?"
Được rồi, hiện tại đầu óc nàng đã hoàn toàn biến thành một cục hồ nhão.
U Vô Mệnh hoảng sợ trừng mắt nàng: "Tiểu Tang Quả, nàng suy nghĩ cái gì lung tung rối loạn vậy!"
Tang Viễn Viễn không còn sức chửi tục: "Vậy chàng nói với ta không phải là ý đó chứ là gì?"
U Vô Mệnh bị trí tưởng tượng chạy nhanh như bay trong đại não nàng làm thương cảm, thở dài, không úp úp mở mở nữa: "Không phải, ý ta là, ở dưới ngầm kia cái đồ vật đó có khi cũng là một cái đỉnh nằm chổng đầu như thế này, hình dạng, vật chất, hoa văn, cũng giống hệt như cái nằm trước mặt chúng ta đây trước. Chẳng qua cái ở dưới ngầm kia lớn hơn cái trước mắt này vô số lần."
Tang Viễn Viễn rất muốn liếc một cái xem thường —— rõ ràng là chuyện vô cùng đơn giản, một câu là có thể nói rõ, hắn một hai lại úp úp mở mở không chịu lập tức nói rõ ràng, còn bắt nàng động não suy nghĩ tùm lum như vậy?
Nhưng dục vọng cầu sinh làm nàng không tỏ ra vẻ khác thường mà chân thành tán thưởng: "U Vô Mệnh chàng quá lợi hại! Nói tiếp đi! Ta tò mò muốn chết rồi nè."
U Vô Mệnh nhướng mày: "Sau đó, ta căn cứ vào ba chân của cái đỉnh này, rồi suy ra ba chân của cái vật khổng lồ dưới ngầm kia, màng đoán xem thế nào, ta phát hiện, một trong những cái chân nếu có của cái vật đó chính xác là chỉ hướng nơi này!"
Tang Viễn Viễn hút một ngụm khí lạnh, không hiểu ra sao.
U Vô Mệnh biết nàng nhất định không hiểu, đạm nhiên cười cười, tiếp tục nói: "Mà một chân khác nha, đối diện Thiên Đô."
Tang Viễn Viễn híp híp mắt, nỗ lực chuyển động cái đại não nhão nhẹt của mình: "Ý của chàng là, chỗ tổng bộ của Thiên Đàn cũng có một cái đỉnh nhỏ giống như vầy?"
"Không tồi, chắc hẳn là giấu ở dưới tế đàn kia. Nàng nhớ lại hình dạng xem, có phải rất giống không?"
Tang Viễn Viễn cố gắng nhớ một lát, phát hiện cái 'tế đàn' dưới mặt đất chỗ Khương Nhất cùng Vân Chi Trạc thi thuật kia xác thật là xấp xỉ bằng kích thước với cái đỉnh hắc thiết này.
"Cho nên ta vẫn chưa hiểu quan hệ giữa chúng nó với nhau là như thế nào!" Nàng nói, "Chàng có thể làm ơn giải thích vào sâu ra cạn một chút?"
U Vô Mệnh đột nhiên ngẩn ra, tròng mắt cực chậm cực chậm chuyển về hướng nàng: "Vào sâu, ra cạn hả? Được nha."
Ngữ khí ngả ngớn, ý vị thâm trường.
Tang Viễn Viễn: "...... U Vô Mệnh!"
Hắn vui sướng nở nụ cười, ôm lấy bả vai nàng, nói: "Còn nhớ rõ ban đầu ta nói gì đó? Cộng hưởng. Tiểu Tang Quả, không biết nàng có từng nghe qua một câu chuyện xưa, nếu cái chuông ở chùa miếu trên núi mà gõ một cái, thì cái mỏ thiết dưới chân núi cũng sẽ vang theo. Đây là cộng hưởng cộng minh."
Hắn dán người phía sau nàng, đem hai lòng tay dựng lên ở sau lỗ tai nàng, cúi người nói nhỏ: "Nghe, cẩn thận nghe......"
Tang Viễn Viễn chậm rãi mở to hai mắt.
Khi hắn nhắc tới, nàng liền mau chóng bắt giữ được cái cảm giác cực kỳ kỳ dị này.
Nếu phải dùng ngôn ngữ mà hình dung, ước chừng giống như là đứng ở chính giữa sóng điện cực mạnh mẽ vậy, tuy rằng thật ra là không nghe ra được âm thanh bình thường nào, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được một loại chấn động đang phát sinh.
Nàng khó có thể tin mà nói: "Cho nên, bọn họ chế tạo ra mấy cái đỉnh hắc thiết có tỷ lệ tương đồng với cái đỉnh khổng lồ dưới ngầm kia, đặt ở một vị trí thích hợp, có thể cộng hưởng với cái đồ vật dưới ngầm kia? Vấn đề là, bọn họ như thế nào biết được cái đồ vật dưới ngầm đó lại dài như vậy?"
Tang Viễn Viễn bỗng nhiên có cảm giác, người như lão Vân đế đúng là một nhân tài khoa học kỹ thuật, nếu không phải đi theo con đường chính trị này, nói không chừng ngay cả Internet cũng có thể bị hắn làm ra.
U Vô Mệnh rầu rĩ nở nụ cười.
Bàn tay hắn vẫn đặt ở sau lỗ tai nàng, nụ cười này cùng với thanh âm trầm thấp đồng thời tiến hành truyền bá vật lý rồi cả truyền bá không khí vào lỗ tai nàng, chui vào đáy lòng nàng.
Một trận rùng mình nổi lên, nàng trong khoảnh khắc đỏ lỗ tai, quay người thoát khỏi vòng giam cầm của hắn.
Hắn cũng không để ý con mồi chạy thoát ngay trong lòng bàn tay, nhàn nhàn lười nhác nói: "Mới chỉ là suy đoán, muốn chứng thực phải thử một lần."
Ánh mắt Tang Viễn Viễn hơi lơ mơ một chút, nói: "Nên bắt chuột tới thử sao?"
Hắn chỉ nhìn nàng cười.
"Tiểu Tang Quả," thanh âm hơi khàn, "Lại đây. Đừng để ta tới bắt nàng nga."
Ánh mắt sáng quắc, giống như hắn mà bắt được nàng, thế nào cũng sẽ làm một chút sự tình không thể cho ai biết trong cái gian mật thất này vậy.
Trước cửa thông đạo có tiếng bước chân truyền đến.
Tang Viễn Viễn như được đại xá: "Ca ca đã trở lại!"
"Chậc." U Vô Mệnh tiếc nuối vô hạn.
Tang Bất Cận dùng hai ngón tay nắm đuôi một con chuột, con chuột to lớn béo ú trong tay hắn không ngừng giãy giụa vặn vẹo, ' chi chi ' kêu la.
Vân Hứa Chu phụ một tay đi bên cạnh hắn, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Thấy hai người bọn họ trở về, U Vô Mệnh ngưng thần một lát, đưa ra một bàn tay, nhàn nhàn để vào trên không giữa ba chân của đỉnh hắc thiết.
Trong tay hắn tràn ra hắc diễm, bao lại toàn bộ đỉnh hắc thiết, dùng toàn lực hút lên trên.
Mu bàn tay hắn trong nháy mắt liền nổi gân xanh.
Hắn thoạt nhìn cũng không nhẹ nhàng gì, khoé môi xinh đẹp hơi hơi hạ xuống, mặt mày ngưng trọng, cực kỳ chuyên chú.
Thực mau, một loại cảm giác chấn động kỳ dị làm người theo bản năng hoảng sợ không biết từ chỗ nào truyền đến, phảng phất như lúc hai viên tinh cầu đi ngang qua nhau, cộng minh ngắn ngủi một tiếng.
Môi U Vô Mệnh cong lên, thu hắc diễm lại, bắt lấy chân đỉnh, đột nhiên xốc lên.
Chỉ thấy dưới cái đỉnh này hiện ra một vầng sáng bảy màu mờ mịt, thoạt nhìn loá mắt mà vô hại, nó hư không treo chỗ giữa bụng đỉnh hắc thiết, chậm rãi di động trên dưới.
Tang Viễn Viễn minh bạch.
Đây là lợi dụng cộng hưởng cộng minh, hấp thu lực lượng bảy màu trong cái đỉnh vĩ đại dưới nền đất kia.
Cái hiện tượng cộng hưởng này, nhìn như mơ hồ nhưng trong sinh hoạt thật ra thường xuyên có thể gặp được. Âm thoa, nhạc cụ cộng minh là hiện tượng cũng thường thấy, càng thần kỳ hơn còn có điện tích sinh vật cũng cộng hưởng —— như sóng điện não.
Sóng điện não cộng hưởng có hai ví dụ rất điển hình, một cái là ngáp sẽ ' lây ', một cái khác là, hai người tự nhiên đồng thời không tự giác mà nhẩm ra cùng một bài hát.
Cho nên, cộng hưởng của cái sức mạnh bảy màu tuy rằng huyền diệu, lại không phải là hiếm lạ.
Nàng cũng hiểu rõ vì sao U Vô Mệnh chỉ đem nguyên lý nói cho một mình nàng —— đây là một nguồn năng lượng vô tận, nhưng sử dụng nguồn năng lượng này sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ đáng sợ, xảy ra mấy chuyện giống như Thiên Đàn đã làm lúc trước.
Không nên dùng dụ hoặc như vậy đi khảo nghiệm người khác.
U Vô Mệnh hướng tới Tang Bất Cận nghiêng nghiêng đầu: "Ném vào đi."
Tang Bất Cận làm theo, cầm trong tay con chuột béo đang vặn vẹo ném về hướng vầng sáng bảy màu kia.
Chỉ nghe một tiến hét thảm, con chuột béo đầu tiên là trong nháy mắt biến thành một con băng chuột trong suốt, sau đó thân hình nhanh chóng bành trướng, chỉ chưa đến một khắc đã biến lớn thành như một con nghé con, ngay sau đó, ' phanh ' một tiếng, nổ thành một đống vụn băng.
U Vô Mệnh tay mắt lanh lẹ bảo vệ Tang Viễn Viễn.
Tang Bất Cận cùng Vân Hứa Chu nghe thấy nổ một cái đột nhiên không kịp phòng ngừa, đầy đầu đầy cổ đều treo đầy vụn băng lớn lớn bé bé.
"À, dung thuốc quá liều." U Vô Mệnh chớp đôi mắt, đầy mặt vô tội, "Nhưng mà suy đoán đã đúng, lão già kia đúng là trộm cái lực lượng bảy màu ở chỗ này nuôi nấng mấy thứ rắn trùng chuột kiến, rùa cổ."
Nuôi được một con rùa khổng lồ nha!
"Các vấn đề còn lại nên đi Thiên Đàn tìm người thỉnh giáo." Khoé môi U Vô Mệnh hiện lên nụ cười thoả mãn đắc ý.
Hắc diễm trong tay chấn động, đỉnh hắc thiết lập tức chia năm xẻ bảy, vỡ thành một đống cặn nhìn không ra bộ dáng nguyên trạng.
Bí mật bên dưới Tổ miếu tan thành mây khói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.