Vân Hứa Chu đứng ở trên tường thành, sống lưng thẳng tắp, áo choàng bay phất phới trong gió lạnh.
Tang Viễn Viễn đứng cạnh bên nàng ta, hô hấp không tự giác trở nên dồn dập một chút.
Nàng đã quen thói hay đứng phía sau U Vô Mệnh, chỗ dựa lớn mười phần mang lại cảm giác an toàn như vậy. Giờ phút này hắn không ở đây, nàng chỉ cảm thấy phía sau sườn trống rỗng, không ngừng có gió lạnh thổi lại.
Thân thể của cường giả Linh Diệu cảnh đã không sợ lạnh sợ gió, nhưng nàng vẫn cảm giác được hàn ý nhè nhẹ.
Đã từng có người nói, trong lòng không hề sợ hãi cũng không tính là dũng cảm chân chính, mà dũng cảm chân chính là tinh tường cảm nhận được sợ hãi, toàn thân phát run, tay chân mềm lại nhưng vẫn bức bách mình thẳng sống lưng, đưa ra nắm tay chém đinh chặt sắt.
Nàng chuyển mắt, nhìn qua Vân Hứa Chu một cái.
Chỉ thấy vị nữ vương giả nàng khóe môi hơi banh ra, trên quai hàm nổ một lượt da gà thật nhỏ, đầu ngón tay hơi hơi run, ánh mắt chưa từng dao động một khắc nào.
"Ta ở chỗ này với ngươi." Tang Viễn Viễn cảm giác được thanh âm của mình có chút cứng đờ.
Đại quân kinh khủng như vậy tấn công vào, những cái hoa đó của nàng căn bản ngăn không được, chỉ có nước bị nghiền thành bùn nát dưới gót sắt chinh quân. Nếu U Vô Mệnh không phải đã chuẩn bị ở sau lưng, chưa từng có kế hoạch tới cứu người, nàng cũng chỉ có thể ở chỗ này cùng Vân Hứa Chu chiến đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725588/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.