"Tiểu Tang Quả, nàng đã là của ta. Nàng cho rằng ta chắc chắn phải chờ đến đại hôn sao."
Tang Viễn Viễn nhìn nam nhân gần trong gang tấc.
Tuổi trẻ anh tuấn, tự tin cường đại, tính công kích là mười phần.
Trên người còn có hương vị dễ ngửi.
Cảm giác say có hơi lâng lâng, nàng cảm giác được hô hấp của mình còn mang theo mùi rượu trái cây ấm áp. Đầu có hơi choáng, hình dáng hắn có hơi mơ hồ, đôi mắt lại có vẻ đặc biệt đen, ánh mắt nguy hiểm.
"Ta biết chàng sẽ không chờ." Nàng nói, "Chàng về U Châu chuẩn bị hôn sự, ta lại muốn ở lại Tang Châu đợi gả, hơn một tháng sẽ không gặp nhau. Chàng không ăn ta mà đi, làm sao có thể yên tâm?"
Ánh mắt hắn rõ ràng chột dạ, mạnh miệng nói: "Có cái gì không yên tâm."
Yên tâm mới là lạ. Cho dù có là người bình thường, đều khó tránh khỏi lo được lo mất, càng không nói đến cái gia hoả cực kỳ thiếu cảm giác an toàn như hắn.
Mà giờ phút này, người sợ đêm dài lắm mộng lại không phải chỉ có mình hắn.
Hết thảy thật sự quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức làm nàng trong lòng sợ hãi, sợ giống một cái bọt biển, ' phóc ' một cái liền tan biến.
"À," nàng nheo mắt lại giống như hồ ly, ngọt ngào nói, "Vậy có nghĩa là không động ta đúng không? Nếu chàng yên tâm rồi, ta ngủ đây, sáng ngày mai gặp."
Dứt lời, nàng thật sự nhắm mắt lại.
U Vô Mệnh: "?!"
Còn chưa có lấy lại tinh thần, hô hấp nàng đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725547/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.