Thừa dịp Tang Viễn Viễn đang lăn lộn chơi đùa trên nền tuyết cùng Đoản Mệnh, Tang Bất Cận bỗng nhiên ghé sát vào, thấp giọng hỏi U Vô Mệnh: "Ngươi cùng tiểu muội lần đầu tiên...làm cái kia, lúc sau, nàng có không để ý tới ngươi không?"
U Vô Mệnh: "......"
Tròng mắt đen nhánh chậm rãi chuyển động.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ cười ra tiếng: "Sao có thể, nàng yêu ta muốn chết."
Ánh mắt hơi lóe, che giấu chột dạ.
Tang Bất Cận thoạt nhìn càng thêm hậm hực. Đầu rũ xuống tới hai đầu gối, đôi tay ôm ở sau đầu.
U Vô Mệnh cũng không tốt hơn Tang Bất Cận bao nhiêu, hắn bắt chéo một chân, khuỷu tay chống đầu gối, nghiêng nghiêng xoa thái dương, tròng mắt chuyển động trái phải, không dừng được mà nghĩ cách.
Tang Bất Cận cũng không phát hiện U Vô Mệnh dị thường.
Hắn ngơ ngẩn nâng đôi mắt lên, nhìn thấy muội muội ruột của mình trong đống tuyết cùng Đoản Mệnh lăn thành một đoàn, nói: "Hiện giờ ta cũng hiểu được, vì sao ngươi cùng tiểu muội không thể tách ra —— ngươi yên tâm hướng phụ vương cầu hôn đi, ta sẽ nói tốt cho ngươi. Sự tình đã đã đến nước này, nam nhân chúng ta phải phụ trách mới được."
U Vô Mệnh chậm rãi đưa tròng mắt chuyển về hướng hắn.
Tang Bất Cận thở dài: "Vân Hứa Chu phía trên không có trưởng bối, nàng ấy cũng không có bằng hữu gì, đến lúc đó ta đi cầu thân, ngươi cũng giúp đỡ ta chút."
Hoá ra là hai bên cùng có lợi thôi.
U Vô Mệnh buồn cười: "Việc nhỏ."
Hắn nhích gần lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725546/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.