Tang Viễn Viễn cảm thấy cổ đột nhiên được buông lỏng, không khí mới mẻ ùa vào lồng ngực, sặc đến mắt nàng toàn là nước mắt.
Nàng nắm chặt đế đuốc, nhanh chóng bò dậy, qua lớp nước mắt mông lung như sương mù, nhìn thấy hắc y nhân đang chế trụ Khương Cẩn Bằng.
Mặt hắn trắng hơn trong trí nhớ nàng rất nhiều, trắng bệch như giấy.
Hắn đưa một bàn tay ấn lên trên đỉnh đầu Khương Cẩn Bằng, vừa khen hắn ta ' ngoan ', vừa nhẹ nhàng chậm chạp vỗ xuống.
Mỗi cái vỗ xuống, thân thể Khương Cẩn Bằng kia liền lùn đi một ít, thật ra nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Nhưng khi tầm mắt Tang Viễn Viễn rơi xuống dưới chân Khương Cẩn Bằng, trong lòng chỉ còn lại hoảng sợ —— người này không phải bị dọa sợ đến mềm chân, mà là toàn bộ thân thể đã biến thành vật chất như gỗ. Mỗi khi U Vô Mệnh vỗ xuống một cái, một đoạn cẳng chân của Khương Cẩn Bằng liền va chạm mạnh vào sàn nhà bằng mã não, vỡ thành vụn gỗ tứ tán.
Gương mặt ngựa gầy dài thòng của hắn đã vặn vẹo thành đủ thứ hình thù, hiển nhiên là đau tới cực điểm lại không phát ra tiếng nào.
U Vô Mệnh cũng không để ý hắn ta, chỉ thong thả ung dung mà nhìn Tang Viễn Viễn nói: "Tiểu Tang Quả, ngươi nói, ta nên xử trí kẻ đào phạm như ngươi như thế nào?"
Khương Cẩn Bằng đã chỉ còn mỗi tròng mắt là có thể động, đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen của hắn điên cuồng loạn chuyển, ý xin tha từ trong ánh mắt sống sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725517/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.