Nụ hôn này cũng không tiếp tục thật lâu.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Tang Viễn Viễn ngơ ngác nhìn ánh lửa bùng lên nơi xa kia. Trong lòng suy nghĩ, loạn như vậy chắc Linh cô bọn họ hẳn có thể thuận lợi chạy thoát nhỉ.
Tâm tình của nàng chết lặng, còn mang theo một tia phân loạn.
Vô luận như thế nào, tình hình trước mắt còn tốt hơn nhiều so với bọn Linh cô đều chết, mà mình bị Hàn Thiếu Lăng cầm tù, giam giữ làm nô lệ tình yêu cho hắn.
Nam nhân lạnh băng như rắn ngồi phía sau dán gương mặt của hắn vào gáy nàng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng ngửi một chút, hai tay ôm nàng, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, hắn lười biếng thẳng lưng dậy, xả dây cương mang theo nàng nhanh như chớp chạy như bay về hướng tây bắc.
Tang Viễn Viễn nghiêng đầu, nhìn ra phía sau vai U Vô Mệnh. Chỉ thấy rất nhiều quan quân giơ đuốc xuất quan cứu viện, cánh đồng bát ngát người cưỡi thú chạy khắp nơi, mấy chỗ có lửa cháy đều lan ra theo gió bay ra rất xa.
Nghĩ đến U Vô Mệnh chắc bỏ thêm không ít thứ kỳ quái ở bên trong.
Mãi đến khi ánh lửa biến mất trên mặt đất, nàng mới lưu luyến chuyển động cổ cứng đờ, quay lại.
Ánh mắt khẽ xẹt qua mặt hắn.
Trên mặt hắn cũng chả có biểu cảm gì, ánh mắt lại trở về bộ dáng lười biếng, hơi hơi nhăn lại đỉnh mày, khóe môi hơi trầm xuống, tràn ngập ba chữ —— không thú vị.
Xem ra hắn cũng giống như nàng, đối với cái hôn kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725503/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.