U Vô Mệnh.
Trong nháy mắt, Tang Viễn Viễn cảm thấy có thể mình điên rồi.
U Vô Mệnh sao lại ở chỗ này?!
Nàng vừa muốn há mồm, ngón tay lạnh băng liền nhẹ nhàng ấn xuống môi nàng.
"Suỵt." Hắn nói.
Hắn hạ người xuống, dán vào bên tai nàng, hơi thở lạnh như băng, giống như một con rắn.
"Sao lại khẩn trương vậy?" hắn nói, "Tang Vương nữ không phải thích ta sao. Nhìn thấy ta, ngươi không vui?"
Tang Viễn Viễn tận lực biểu hiện bản thân đang bình tĩnh.
"Ngươi làm sao lại ở chỗ này?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
U Vô Mệnh thấp giọng cười, khinh phiêu phiêu mà nói: "Tới cứu ngươi a. Ta không tới, ngươi liền xong rồi."
Tang Viễn Viễn cứng đờ, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Biết Hàn Thiếu Lăng nói như thế nào không?" U Vô Mệnh cười, bắt chước giọng điệu Hàn Thiếu Lăng nói, "Giết chết những người Tang Châu mê hoặc phu nhân, nhốt nàng ta ở Vô Cực điện, đợi bổn vương trở về xử lý."
Hơi thở hắn thực lạnh, lạnh tới cả xương cốt của nàng.
Hắn bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng lên, nhẹ nhàng đẩy màn xe ra, ý bảo nàng xem phía dưới.
"Ngươi nhìn đi, lúc ta đi ngang qua, nương theo gió cho bọn hắn chút bột phấn sáng sáng nha".
Ngữ khí hắn cực ôn nhu, giống như tình nhân đang thì thầm.
Tang Viễn Viễn vừa nhìn, tức khắc da đầu tê dại.
Ngoài mấy dặm, đích xác có đám đông đang ồ ạt không tiếng động di chuyển, là một đội quân khoảng mấy nghìn người. Bột phấn sáng toả ánh sáng nhàn nhạt, từ nơi xa nhìn qua có thể rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725502/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.