Nhưng mà, một vòng này người thua là Ngôn Mặc.
Chơi liên tiếp mấy vòng nữa, cho dù bài cô có tệ đến thế nào, cũng không thua quá một vòng.
Từ Ngạn Bình cảm thán:
"Nghiên Nghiên thật là lợi hại nha, trình độ này.. Cả nước đệ nhất đi?"
Khương Húc cười, vì những lời này của hắn.
Trình Nghiên xấu hổ, rõ ràng Ngôn Mặc cùng Khương Húc đều xuống nước* a.
*Xuống nước: Ý nói ở đây là nhường.
Cận Trì hút điếu thuốc, cười mắng:
"Cậu con mẹ nó sa điêu*!"
*Sa điêu: Nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng hiện tại, sa điêu là từ đồng âm với từ ngu ngốc trong tiếng Trung, dân mạng dùng từ này để tránh bị hài hòa.
Vì vậy mọi người có thể hiểu từ đó nghĩa là "ngu ngốc" nha.
Lúc này trong phòng bếp đã làm xong đồ ăn, chỉ có một mình Lương Sâm tới tới lui lui đem đồ ăn lên.
Bọn họ thu bài vào, ngồi chờ.
Đặt xong đồ ăn, khi phải đi, Cận Trì vươn một chân che ở giữa lối, cười như không cười hỏi:
"Tôi có chút tò mò, anh không phải mất trí nhớ à, sao vẫn nhớ được tên mình?"
Cận Trì hỏi như vậy, hẳn là Ngôn Mặc đã nói chuyện ban nãy cho hắn. (là chuyện Lương Sâm bị mất trí nhớ lúc Ngôn Mặc muốn mời Trình Nghiên đi dạo)
Trình Nghiên cảm thấy kì quái, Ngôn Mặc không yêu thích nói chuyện, càng không phải là người lo chuyện bao đồng, sao lại vô duyên vô cớ cùng người khác nhắc đến Lương Sâm?
Giọng nói Lương Sâm dừng một chút: "Không thể nhớ rõ."
Cận Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/1029985/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.