Đối diện đôi mắt nóng rực tràn đầy ý niệm chiếm hữu của hắn, Trình Nghiên nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất nguy hiểm, đêm khuya, trai đơn gái chiếc một thân một mình, một chút lửa nhỏ cũng có thể châm thành một cái tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Nghiên thực không được tự nhiên, rũ xuống lông mi, sâu kín mà nói:
- Cậu buông tôi ra trước, tôi có chút đau đầu.
Thích Trạch nhìn cô, người con gái dưới thân nhỏ yếu nhu mỹ, buông xuống hàng mi dài, sắc mặt trắng nõn, môi đỏ cực mê người, rồi lại lộ ra một loại thanh lãnh không thể xâm phạm hơi thở.
Đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm, hầu kết khẽ nhúc nhích, phải tự chủ rất lớn mới có thể nhịn xuống xé quần áo cô ra, ôm cô, hôn cô, máu trong cơ thể tựa hồ đều đang kêu gào, sôi sục.
Hắn nhắm mắt, từ trên người cô lui xuống, ngược lại ở đầu gối bên cạnh cô nằm xuống.
Hắn không chọc thủng lời nói dối của cô, không mặn không nhạt mà quan tâm cô.
- Hiện tại không ngủ?
"..."
Trình Nghiên nhíu mày, nhìn hắn:
- Tôi lại chạy không thoát, cậu còn ở đây làm gì?
Thích Trạch ánh mắt bỗng nhiên trở nên ý vị thâm trường*, hắn bỗng nhiên ôm eo cô, kéo cô lại gần, cười như không cười mà nói:
- Cậu cảm thấy tôi khóa cậu chỉ là vì không chi cậu chạy trốn sao? Vì cậu, tôi suốt 5 năm liền ngón tay nữ nhân đều chưa chạm qua, hiện tại, cô gái mà tôi thật yêu sâu đậm đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/1029975/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.