George đã đặt cược cho trận chiến này hơn một ngàn ức đô la, làm sao có thể chịu thua được. Bọn họ giống như dân cờ b.ạ.c được ăn cả ngã về không, g.i.ế.c nhau đến đỏ cả mắt.
“Có người không cho phép tôi còn sống để phá hư chuyện tốt của bọn họ.”
"Đây là chiến tranh tài chính, chứ không phải là chiến tranh quân sự..." Đổng tiên sinh trầm mặc, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Ai, cậu chắc chắn sao?"
Tề Thiệu ánh mắt âm trầm đáng sợ, nói: "Trước đó không lâu, George cố ý gọi điện thoại tới cảnh cáo chúng tôi.”
Chuyện gì hắn cũng được, nhưng mà bọn họ ngàn không nên, vạn không nên động đến Cố Vân Khê.
Cô là điểm mấu chốt của hắn, nếu đã động đến cô, hắn sẽ làm cho bọn họ phải hối hận!
Đổng tiên sinh nhịn không được chửi tục một câu: "MD, đê tiện bỉ ổi, vô sỉ. Tề Thiệu, cậu cũng đừng sợ, Tiểu Khê là cát nhân thiên tướng, một cô nương tốt như vậy, ông trời sẽ không để cho con bé có việc gì đâu.”
Nhưng cái cách an ủi vô lực như vậy, không có cách nào trấn an được cái nội tâm hiện đang bất an của Tề Thiệu.
Hắn cái gì cũng có thể không cần, duy chỉ không thể mất đi Tiểu Khê.
Cố Vân Khê là cầu nối giữa hắn và thế giới này, là điểm neo, không có cô, hắn sẽ nổi điên mất.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu rốt cục mở ra, Tề Thiệu vọt lên trước, gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi làm sao vậy?"
Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607441/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.