Chương trước
Chương sau
Không ai làm phiền cặp vợ chồng mới cưới.
“Mặc kệ, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.” Cố Vân Khê rất lo lắng, nếu có gì liên quan đến cô, Hoắc Vân Sơn nhất định sẽ thông báo cho cô.
Ở địa bàn của mình, anh họ bảo vệ cô khẳng định không thành vấn đề.
Tề Thiệu nghĩ nghĩ: “Tôi nghi cái c.h.ế.t của Jennifer là bị đầu độc, cũng không biết là đầu độc đúng người, hay là bị ngộ sát…”
Suy đoán này vừa tung ra, lập tức khơi dậy tâm hồn hóng hớt của mọi người.
“Đầu độc, sao cậu lại có suy đoán đó?”
Tề Thiệu vừa định nói gì đó, chuông điện thoại liền vang lên. “Tiểu Khê, ngài Đổng hẹn hai chúng ta đi liên hoan, em muốn đi không?”
Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi gật đầu. “Đi, lần trước em đã thất hứa với ông ấy, trong tiệc cưới cũng không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng, lần này chúng ta mở tiệc chiêu đãi bọn họ.”
“Được.”
Ở khách sạn sang trọng nhất Thủ đô.
Tề Thiệu dắt Cố Vân Khê đi lên bậc thang, người giữ cửa ân cần mở cửa, hai người đi vào trong.
Đang là buổi chiều, tuấn nam mỹ nữ ăn mặc tỉ mỉ ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong đại sảnh.
Hai mắt Cố Vân Khê tùy ý lướt nhìn “Ồ, bên này sao lại có nhiều mỹ nhân như vậy?”
Tề Thiệu nhìn qua, lập tức hiểu ý cô. “Có một số kẻ là tay quăng cần câu chuyên lừa gạt phú bà.”
Bầu không khí ngày càng nóng hơn, hết thảy nhìn về phía trước, nam nữ nữ đều bắt đầu xao động.
Thanh niên và thiếu nữ chính trực tuổi thanh xuân muốn thông qua kết giao với người có tiền đi lên, loại khách sạn cao cấp này chính là nơi ngắm b.ắ.n tốt nhất.
Cố Vân Khê từ chối cho ý kiến, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chỉ cần không hối hận là được.
Cô không biết có người nhìn chằm chằm bóng lưng cô không buông.
Hai người trực tiếp lên thang máy, đi lên tầng cao nhất, bên trong đã ngồi kín người.
Ngài Đổng tươi cười chào hỏi. “Tiểu Khê, A Thiệu tới rồi, hai đứa mau ngồi đi.”
Hai người ngồi xuống cùng mọi người hàn huyên, những ông lớn này cùng Tề Thiệu đều rất quen mặt, trò chuyện rất vui vẻ.
Tề Thiệu tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng năng lực xã giao của hắn không có vấn đề, ai cũng có thể trò chuyện vài câu.
Cố Vân Khê thỉnh thoảng chen vào vài câu, cô yên lặng ngồi ăn, đôi mắt sáng không chút tiếng động quét qua khắp phòng.
Hôm nay có chút ý tứ khác biệt. Phía sau các đại lão đều có một người hầu hạ, họ không có chỗ ngồi, nhưng xem tướng mạo hẳn là con cháu trong nhà.
Ngài Đổng nhìn qua phía cô: “Tiểu Khê, hiện tại muốn gặp cháu một lần thật khó.”
Cố Vân Khê và Đổng Tằng là hai người thân thuộc nhất trong phòng này, cô không quen thuộc lắm với những người gia nhập phía sau, khi đó cô đang bận học hành, ngay cả Tề Thiệu cũng khó gặp được cô.
“Ông Đổng, chỉ cần ông gọi điện thoại, cháu lập tức xuất hiện trước mặt ông.”
Ngài Đổng được dỗ rất vui vẻ, cười ha hả. “Thoáng cái Tiểu Khê đã trưởng thành, thế hộ bọn ta cũng già rồi.”
Thế giới này cuối cùng cũng là của họ.
Cố Vân Khê khẽ cười nói. “Sao có thể? Các vị đều còn trẻ mà.”
Ngài Đổng khoát tay áo, sau đó chỉ chỉ người đàn ông trung niên đứng ở phía sau. “Đến đây, ông giới thiệu một chút, đây là con trai thứ ba của ông, nó tên Đổng Tân Ích.”
Đổng Tân Ích tự nhiên vươn tay phải. “Ngài Tề, đã sớm muốn làm quen với anh, tôi vẫn luôn nghe tiếng tăm của anh trên thương trường, cha tôi hận anh không thể là con của ông ấy, hôm nay được gặp gỡ, quả nhiên là nổi tiếng không bằng gặp mặt.”
Tề Thiệu nhíu mày, đứng lên đưa tay nắm lấy. “Ngài khách khí.”
Rõ ràng Đổng Tân Ích lớn tuổi hơn Tề Thiệu, nhưng tư thái rất cung kính.
Dù sao, người kết giao với Tề Thiệu cũng là cha của anh ta, xét theo bối phận thì nên vậy.
Anh ta nhìn về phía Cố Vân Khê. “Chào Tề phu nhân.”
Cố Vân Khê có chút không thích ứng với danh xưng mới này. “Gọi tên tôi đi.”
Đến lượt Tằng tiên sinh. “Đây là cháu trai lớn của ông, nó tên Tằng Mặc Ngữ.”
……
Sau khi giới thiệu một vòng, Cố Vân Khê và Tề Thiệu đã hiểu rõ, khách khí khen những người này một đợt.
Ngài Đổng cũng không muốn dài dòng câu nệ với bọn họ. “Lần trước đã muốn đem người kế thừa của chúng ta giới thiệu cho hai đứa làm quen, đáng tiếc, vẫn không có cơ hội, cho nên lần này ông đều đưa bọn họ theo.”
Cả nhà cùng nhau lên phía Bắc, vừa là du lịch, cũng là kết giao nhân mạch.
“Tiểu Khê, cháu có biết chúng ta đây là có ý gì không?”
Cố Vân Khê quét mắt nhìn bốn phía, hơi trầm ngâm. “Ông muốn chuyển giao quyền lực cho người kế thừa?”
Hiện trường yên tĩnh, Đổng Tân Ích không nhịn được nhìn cô thêm vài lần, thật ra người cha khen nhiều nhất không phải Tề Thiệu, mà là Cố Vân Khê.
Đây là một cô gái thông minh lại không lõi đời, đã tinh quái còn biết nhìn sâu xa, cha của anh khen nhiều đến độ nở hoa.
Ông Đổng không khỏi nở nụ cười. “Ha ha, tôi đã nói Cố Vân Khê thông minh tuyệt đỉnh, ông quả thật muốn đem việc làm ăn giao cho đời sau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.