Ở đây, Cố Vân Khê nhìn thấy tên lửa sao Thổ số 5 được phỏng chế, trải nghiệm cất cánh và hạ cánh của Apollo, nội tâm của cô vô cùng bị chấn động. Thì ra, đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật. Trong vũ trụ rộng lớn này, con người quả thật vô cùng nhỏ bé. Tề Thiệu yên lặng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, một đôi mắt đen như chim ưng đảo qua các hạng mục cùng thiết bị, đầu óc linh mẫn như máy rada không ngừng càn quét. Ít có người biết được, hắn có khả năng ghi nhớ thần kỳ, chỉ cần nhìn qua một lần là có thể ghi nhớ được toàn bộ. Lúc tham quan viện bảo tàng, bọn họ nhìn thấy được rất nhiều kiến thức hữu ích. Cố Vân Khê nhịn không được cầm lấy máy ảnh chụp lại, cô không biết những thứ này có hữu dụng hay không, nhưng cô vẫn muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này cho riêng mình. Nhưng rất nhanh, cô đã bị nhân viên ở đây ngăn cản: "Thưa ngài, ở đây không thể chụp ảnh được.” Jane tự mình đi theo hướng dẫn toàn bộ quy trình cho bọn họ. Vì thế, khi thấy vậy, cô ấy liền giơ lên thẻ công tác trước n.g.ự.c lên, nói: "Không sao, cô ấy muốn chụp thì chụp đi, những thứ này đều là lịch sử, giá trị không lớn lắm.” Có thể đặt ở bảo tàng cho người ta tham quan, thì tất nhiên nó sẽ không có giá trị bảo mật gì. Cố Vân Khê mím môi, tâm tình có chút phức tạp. Cho dù là khoa học kỹ thuật bọn họ đào thải cũng không bán cho nước khác, đây cũng được xem là gián tiếp ngăn cản quá trình phát triển khoa học kỹ thuật của toàn nhân loại. Bất quá, không sao, bọn họ còn có rất nhiều nhân tài, một ngày nào đó sẽ đuổi kịp và vượt qua nước bọn họ. Trước kia bọn họ luôn lấy lý do bảo vệ an ninh làm cớ, không muốn nhận người nước bọn cô gia nhập vào trong trạm vũ trụ quốc tế. Chờ đến sau này, bọn họ sẽ quay lại muốn gia nhập vào công trình nghiên cứu của nước bọn cô đi, ha ha. . Bạn đang đọc 𝐭𝑟u𝓎ện 𝐭ại _ TRÙ𝙈TR 𝑈𝖸ỆN.vn _ Cái này gọi là gì? Hôm nay ngươi xa cách chúng ta như vậy, tương lai ngươi có muốn trèo cao thì cũng không được đâu. Jane biết cô muốn viết luận văn, chủ động đề xuất. "Ở trung tâm giáo dục vũ trụ có tư liệu phổ cập khoa học, nếu cô cảm thấy hứng thú, tôi giúp cô xin một bản đầy đủ chi tiết.” Cố Vân Khê cầu còn không được, cười: "Được, cám ơn.” Rất nhanh, Cố Vân Khê lấy được tư liệu phổ cập khoa học, còn có mấy quyển tư liệu học tập nội bộ, cùng với sách khoa học kỹ thuật liên quan. Cố Vân Khê nhìn dòng chữ chỉ dành cho nhân viên nội bộ tham khảo, nhướng mày, chuyến này không uổng công. Cùng với Jane, Tề Thiệu và Cố Vân Khê đã đến thăm mọi địa điểm, bao gồm cả bãi phóng và trung tâm phóng. “Nơi này thật lớn nha. "Bọn họ đều đạp xe đạp, chỉ có đi một vòng thôi mà đã đạp rất lâu. Jane vẻ mặt kiêu ngạo, nói: "Chiếm diện tích 567 km2, ở đây có hơn một ngàn nhân viên.” Cố Vân Khê nhìn thấy một vật thể thật lớn kia, nhịn không được hỏi, "Đó là cái gì?” Jane thấy vậy liền nở một nụ cười, giải thích với bọn họ: "Các thùng nhiên liệu hydro và oxy, mỗi thùng có thể chứa 3,3 triệu lít nhiên liệu ở dạng lỏng ngưng tụ." Cố Vân Khê trợn tròn mắt, nói: "Oa, như thế thì dễ gây nổ lắm, công việc của hai người cũng thật nguy hiểm nha. Bình thường phải cẩn thận một chút.” Jane mỉm cười, đây chính là sự khác biệt giữa người trong nghề và người ngoài nghề, ở phương diện này hai người này đều là người ngoài nghề, nên bọn họ cũng không hiểu được hết toàn bộ. Cho dù là đi tham quan thì cũng chỉ tựa như đi xem náo nhiệt thôi. Tề Thiệu thản nhiên nhìn cô một cái, không ai biết được anh đang nghĩ cái gì. Cuối cùng, họ đến trung tâm của trung tâm vũ trụ, trung tâm chỉ huy và trung tâm điều khiển phóng. Nhìn các loại bàn điều khiển thao tác như nước chảy, còn có bảng hiển thị phóng ra các loại tên lửa khổng lồ kia, Cố Vân Khê bỗng có cảm giác như cô đang đi tới một thế giới tương lai chứ đầy các thiết bị công nghệ cao vậy. “Tuyệt vời!” Cô cẩn thận từng li từng tí sờ sờ, tất cả thứ này cô đều muốn, làm sao bây giờ? Jane nhìn động tác nhỏ đáng yêu của cô, không khỏi bật cười, nói: "Phía dưới trung tâm chỉ huy điều khiển này chia làm mấy bộ phận, tôi phụ trách phòng điều khiển an toàn, nhiệm vụ là điều khiển cho phi thuyền phóng ra làm sao cho thật an toàn.” Mắt Cố Vân Khê sáng lên, nói: "Tony thì sao?” “Anh ấy phụ trách phòng bảo vệ thiết bị.” Jane không nhiều lời, cười nói: "Cô biết Ngũ sư huynh của cô ở khâu nào không?” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng hỏi qua.” Jane chỉ chỉ một phương hướng, cười nói: "Là trung tâm tính toán.” “Oa.” Cố Vân Khê rất vui mừng, cô muốn vào bộ phận này! hạch tâm trong trung tâm! Jane vô cùng nhiệt tình, chín mươi chín bước đều đã đi, thế thì không thể thiếu một bước cuối cùng này cho cô được. "Để tôi dẫn cô qua đó. Đàn anh cô hôm nay hẳn là đang đi làm, không biết được cô có thể gặp anh ta hay không." Cô một đường quẹt thẻ qua các cửa kiểm tra, rốt cục tới trung tâm tính toán, hỏi chung quanh, rốt cục tìm được một thân ảnh quen thuộc trong một đám đàn ông đang vùi đầu làm việc kia. "Hugo.” Một người đàn ông tóc vàng nhìn qua, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Jane, sao cô lại tới đây? Có việc gì sao?” Jane kéo Cố Vân Khê đến trước mặt anh, cười nói: "Anh đoán xem đây là ai?” Hugo hai mắt đánh giá cô, sau khi xác định không biết được cô là ai, mới thăm dò hỏi: " Thực tập sinh mới tới bên bộ phận của cô sao?" Lúc này Jane mới tin, bọn họ thật sự chưa từng gặp nhau. " Để tôi nhắc nhở anh một chút, tên của cô ấy là Cố Vân Khê.” Hugo sửng sốt một chút, cái tên này có chút quen thuộc...... Cố Vân Khê dí dỏm phất tay chào hỏi, cười với anh: "Hugo tiên sinh, chào ngài nha.” Hugo vừa nghe giọng nói này, nhất thời ngây ngẩn cả người: "Tiểu sư muội?” Bọn họ thông qua điện thoại mà chào hỏi nhau. Cho dù bên trong và bên ngoài điện thoại có chút không giống nhau, nhưng anh ta vẫn có thể nghe ra. Cố Vân Khê một khuôn mặt tươi cười, nói: "Là em. Anh có bất ngờ không, có ngạc nhiên hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]