“Muốn ăn cơm hầm thịt khô, rau xào dầu mỡ.” Theo thói quen Cố Vân Khê yêu cầu hai món ăn thường ngày, ở nơi đất khách quê người được ăn món ăn Trung Hoa chính tông, có một loại hạnh phúc nhàn nhạt.
“Được.” Tề Thiệu chỉ cần được cùng Cố Vân Khê ăn cơm đã rất vui vẻ, hai người bọn họ đều chạy đua với thời gian, cơ hội gặp mặt không nhiều.
Ai có thể nghĩ đến, ở cùng một trường học, cơ hội gặp mặt lại không nhiều.
Cố Vân Khê múc một muỗng cà ri khoai tây thịt bò tưới lên cơm, dùng sức trộn, cảm giác sốt hòa quyện vào từng hạt cơm ăn ngon hơn nhiều.
“Cơm tối cũng không cần đợi tôi về ăn chung, tôi có hẹn mấy bạn học thảo luận bài tập, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn hamburger.”
Tề Thiệu hơi nhíu mày: “Không thể đi căn tin ăn vài món khác sao? Nhiều người nên gọi thêm vài món, luôn có món em thích ăn.”
“Phải tiết kiệm thời gian.” Cố Vân Khê không để ý lắm, thỉnh thoảng ăn thức ăn nhanh cũng không có vấn đề gì.
Sinh viên có thể thi vào trường này đều là học bá, tất cả mọi người rất cố gắng, muốn trổ hết tài năng, phải bỏ nhiều tinh lực và thời gian một chút.
Cố Vân Khê hoặc là không làm, hoặc là phải làm người ưu tú nhất.
Tề Thiệu quan tâm hỏi: “Có người nào không có mắt khi dễ em không?” Tiểu Khê ngọt ngào đáng yêu, dáng vẻ đó rất dễ bị người khác ức hiếp.
“Không có, mọi người…” Cố Vân Khê chần chừ một chút. “Hình như hơi sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607053/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.