Không nghĩ tới, Cố Vân Khê nguyện ý truyền thụ phần kiến thức này, chuyện này vừa truyền ra khiến ông kích động muốn chết, sáng sớm liền chạy tới đây.
“Hoan nghênh, hoan nghênh ngài gia nhập.”
Ngoại trừ Lý lão sư, còn có hai trợ thủ, tất cả đều là học sinh khiến ông đắc ý nhất.
Cố Vân Khê truyền thụ kiến thức nghiên cứu mới cho bọn họ, cô nói hơi nhanh, Lý lão sư thì có thể nghe hiểu, nhưng hai học sinh thì có chút theo không kịp.
“Như vậy đi, hai người có máy ghi âm không? Ghi âm trước đi.”
Một học sinh vừa mừng vừa sợ, nói: "Có thể ghi âm sao?”
Cố Vân Khê không phải lần đầu tiên dạy người khác, vô cùng có kinh nghiệm, nói: "Có thể, nhưng phải cẩn thận, không được để nó truyền ra bên ngoài.”
Lý lão sư nghe vậy vô cùng cao hứng, "Tôi sẽ tự mình giữ thật cẩn thận, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”
Tề Thiệu bên kia cũng vậy, cấp trên phái mấy chuyên gia về phương diện máy tính tới nghe giảng bài, có thể học được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Chỉ là bọn họ chỉ có thời hạn năm ngày, nên thời gian đặc biệt cấp bách. Từ bảy giờ sáng, đi học đến mười hai giờ, vòng đi vòng lại, tuy vô cùng mệt mỏi nhưng mọi người lại không nỡ ngủ, thức xuyên đêm để học tập.
Họ biết cơ hội này rất khó có được, người ta không chỉ nguyện ý chia sẻ kiến thức của mình, thậm chí còn nguyện ý chỉ dạy cho bọn họ, phải nói đây là vinh hạnh đễ cỡ nào.
Bản thân bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607030/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.