Chương trước
Chương sau
“Làm sao vận chuyển xe này về Hải Thành đây?”
Cố Vân Khê nhìn về phía Hoắc Vân Sơn, “Vậy, việc này tôi giao cho anh đi.”
“Được.”
Đoàn người cũng không có vội vã trở về khách sạn, mà là đi đến một khu phố buôn bán vô cùng náo nhiệt, mua đồ.
Thẳng đến khi mặt trời chiều ngã về tây, một hàng người mới bắt đầu trở về.
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe máy không biết từ nơi nào vọt ra, đứng chắn ngang đường đi của xe bọn họ. Người trên xe máy còn lấy s.ú.n.g ra nhắm ngay lốp xe bọn họ mà bắn, ý đồ muốn bức xe bọn họ dừng lại.
Tưởng Quảng Xương quá sợ hãi, thét lên: "A, cẩn thận, mau phanh lại.”
Ai ngờ, mí mắt Hoắc Vân Sơn cũng không có chớp một cái, trực tiếp lái xe đ.â.m qua.
Xe máy kia bị đụng văng ra xa, người lái xe cũng bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Vẻ mặt Tưởng Quảng Xương lúc này lại vô cùng lo lắng, "Xong rồi, gặp rắc rối rồi, chúng ta mau dừng xe lại xem sao, hy vọng hắn ta vẫn không sao, nếu không….”
Nhưng Hoắc Vân Sơn giống như không nghe thấy, căn bản không để ý đến lời khuyên mà còn lái xe nhanh hơn.
Tưởng Quảng Xương thấy anh như vậy thì rất tức giận, "Cố Vân Khê, lời tôi nói không có tác dụng, cô mau ra lệnh bảo anh ta dừng xe lại đi. Nếu chẳng may đụng c.h.ế.t người, không chỉ anh ta phải ngồi tù, mà cô cũng phải chịu trách nhiệm đó.”
Cố Vân Khê lười biếng liếc đối phương, "Anh nóng vội như thế là, cái gì chứ? Chịu trách nhiệm cũng là bọn tôi liên quan gì đến anh.”
Tưởng Quảng Xương biết mình thất thố, nên gượng cười, nói: "Đương nhiên là tôi phải nóng vội rồi, tôi sợ cảnh sát hiểu nhầm, lỡ bọn cũng coi tôi là kẻ gây tai nạn thì sao?”
Cố Vân Khê tươi cười ngọt ngào, nhưng lời nói ra làm cho người ta không nhịn được kinh hãi, "Yên tâm, bọn họ chỉ coi anh là kẻ bắt cóc thôi.”
Lời nói này của cô tựa như sét đánh ngang tai, Tưởng Quảng Xương nghe vậy không khỏi sợ hãi, "Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe mà sao không hiểu gì cả.” Nhưng vào lúc này, hai chiếc xe đen đã đuổi sát tới, còn lấy s.ú.n.g ra nhắm ngay vào xe họ: "Người phía trước nghe đây, mau dừng xe lại, nhanh.”
Nhưng hắn còn chưa kịp nổ súng, thì một chiếc xe tải lớn bất ngờ chạy ngang qua, chặn đường hai chiếc xe đen kia lại.
Tiếng còi cảnh sát lúc này cũng vang lên, mấy chiếc xe cảnh sát bất ngờ đánh úp từ phía sau, nhanh chóng khống chế được tình huống hiện tại. Cảnh sát ra tay vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn, tình thế bất lợi rất nhanh đã được họ khống chế.
Tưởng Quảng Xương ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xubg quanh, đây rõ ràng là bọn họ đã sớm nhận được tin tức, bày sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ bọn hắn nhảy vào mà thôi.
Bỗng nhiên, cổ của anh ta bị ghìm chặt, một cái khuỷu tay đánh về phía yếu điểm nhất, làm cho anh ta mất đi hoàn toàn khí lực, toàn thân xụi lơ nằm trên ghế, hai tay cũng bị còng lại.
Anh ta khiếp sợ nhìn người bảo mẫu tầm thường trước mắt, thân thủ này…Làm sao có thể là bảo mẫu được chứ?
Ngay từ đầu đây đã là một cái bẫy được đào sẵn cho bọn hắn nhảy vào?
Lúc đầu còn cho rằng Cố Vân Khê mới là con mồi của mình, nhưng bây giờ mới phát hiện, anh ra sai rồi, sai đến thái quá rồi. Anh mới chính là con mồi! Mà Cố Vân Khê, chính là thợ săn!
Cố Vân Khê nhìn xem tình huống ngoài xe đến say sưa, còn bình luận vài câu, "Điểm phục kích này các người chọn không được tốt lắm. Ai đời lại bắt cóc giữa ban ngày ban mặt như vậy chứ, đây là công khai khiêu chiến với pháp luật đó nha.”Cô cũng không khỏi cảm thán một câu: “Ai nha, Tưởng Quảng Xương, người tốt anh không làm, vì sao lại làm nội gián chứ? Lần phạm pháp này của anh, thân thích bằng hữu đều sẽ bị liên lụy, ngay cả con cháu của anh cũng sẽ bị xui xẻo theo.”
Trái tim Tưởng Quảng Xương như bị một bàn tay to không tên nắm chặt lấy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn định, nói: “Cô đang nói bậy bạ cái gì vậy hả?”
Anh ta trước nay luôn xem thường Cố Vân Khê, cho rằng cô chỉ là một kẻ thiên tài không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nên muốn nắm lấy nhược điểm này của cô.
Nhưng hôm nay xem ra, cô không chỉ thông minh mà diễn xuất còn vô cùng tốt. Thì ra, ngay từ đầu anh ta mới là đại ngốc tử.
“Dụ tôi ra ngoài để bắt cóc, không phải là kế hoạch của các anh sao? Anh phụ trách mật báo, còn anh B kia thì phụ trách bắt người.”Cố Vân Khê thản nhiên trào phúng nói, "Tôi đã cho các anh cơ hội, cũng nhân cơ hội này mà bắt trọn được đồng bọn các anh.”
Cố Vân Khê như còn nhớ đến cái gì đó, cười nói: “A, đúng rồi, các người còn nói, mặc cho tiểu nha đầu kia tùy hứng kiêu ngạo đến thế nào, chỉ cần rơi vào trong tay chúng ta, vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Chậc chậc, tôi nói không sai chứ.”
“Cô...”Đầu Tưởng Quảng Xương lúc này vô cùng trống rỗng, sao cô lại biết những lời này? Anh ta chỉ nói với duy nhất một mình anh B trong phòng khách thôi.
Cố Vân Khê vẻ mặt khinh bỉ, nói: "Đầu óc của các người thật sự không tốt lắm nha, tại sao lại ở trong phòng khách của khách sạn thương lượng loại chuyện bắt cóc nguy hiểm này chứ? Anh không biết, tôi là cổ đông lớn nhất của khách sạn này sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.