“Là người khác đánh chúng ta, thật là xui xẻo.”Khương Nghị được Cố Hải Ba đỡ vào.
Mọi người nhìn thấy hai người m.á.u me đầm đìa đi vào thì bị dọa sợ.
“Aaa…..”Hoắc Minh Duyệt hét to một tiếng, lao nhanh về phía phòng mình rồi khóa cửa lại.
Cố Vân Thải vội vàng lấy ra hòm thuốc đã chuẩn bị sẵn giúp bọn họ xử lý vết thương, nhưng m.á.u quá nhiều, có chút không cầm được.
Cố Vân Khê ngơ ngác nhìn một màn này, trong đầu chỉ có một ý niệm, oa oa, tình tiết quan trọng tới rồi! Nhưng, hướng đi có chút thần kỳ!
Tề Tĩnh cho là cô bị dọa sợ: “Đừng sợ, nhìn m.á.u có vẻ nhiều thôi, không đau”.
Cố Vân Khê còn chưa kịp phản ứng, Tề Thiệu đã hiểu, ánh mắt nhìn y đều không đúng.
“Tề Tĩnh”.
“Ông nội”. Tề Tĩnh lúc này mới nhìn thấy Tề lão gia, trong lòng hoảng hốt, vậy mà để cho trưởng bối thấy được lúc y chật vật nhất.
“Chú nhỏ, sao hai người lại ở đây?”
Sắc mặt ông Tề rất khó coi, lập tức gọi một cuộc điện thoại, bảo tài xế lái xe tới.
“Trước tiên đừng nói chuyện, mau đến bệnh viện xem xét vết thương”.
May là bệnh viện cách nơi này không xa, đêm hôm khuya khoắt vào cấp cứu, Khương Nghị chỉ bị thương ngoài da.
Tề Tĩnh thì có chút thảm, má phải bị d.a.o rạch một đường, chỉ còn một cm thì kéo tới hốc mắt, thiếu chút là bị mù.
Coi như trong cái rủi có cái may.
Tề lão gia càng nhìn càng tức giận: "Ai đánh cháu? Ông sẽ báo cảnh sát”.
Tề Tĩnh kiên cường, bị thương như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606895/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.