“Ông cháu.” Hoắc Vân Sơn lời ít ý nhiều.
Quả nhiên, là Hoắc Vân Sơn ở phía sau dùng lực, cô đã nói, sao có thể trùng hợp như vậy?
“Anh bỏ y chọn tòng quân? Thật khó lường, Hoắc gia nhân tài đông đúc, thật làm cho người ta hâm mộ.”
Tâm tư cô xoay chuyển, "Vậy tôi nên gọi anh là anh trai? Hay là chú?”
“Anh họ.”
Cố Vân Khê hiểu rõ, "Tôi nợ Hoắc gia một ân tình, chỉ cần không vi phạm lương tâm, không nguy hại đến quốc gia và xã hội, tôi đều sẽ hỗ trợ.”
Nhưng lấy địa vị Hoắc gia thì có chuyện gì không giải quyết được? Phỏng chừng nhân tình này không dễ trả.
Hoắc Vân Sơn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tinh tế, "Rất nhanh sẽ trả lại.”
Cố Vân Khê sửng sốt một hồi, thần sắc trở nên nghiêm túc, Hoắc gia đây là bỏ vốn gốc, chỉ vì nhân tình của cô?
“Anh muốn tôi làm gì?”
Chuyện Hoắc gia không giải quyết được, nhưng cô có thể giải quyết? Dù sao, tuyệt đối sẽ không đơn giản.
“Trở về rồi nói sau.”
Được rồi, Cố Vân Khê cũng không cưỡng cầu, nhân tình thiếu nợ, sớm muộn gì cũng phải trả.
Cô nghe Hoắc Vân Sơn kể lại quy trình của đoàn đại biểu một lần, tổng cộng bảy ngày, mỗi ngày đều có một hội nghị giao lưu hạng nhất, hành trình không kín lắm, nhưng không thể hành động một mình.
“Không thể hành động một mình?”
“Đúng.” Hoắc Vân Sơn khẽ gật đầu, "Không thể thoát đoàn chạy loạn, có việc phải xin trước.”
Cố Vân Khê hiểu rồi, coi như là đoàn du lịch đi.
“Vậy tôi xin đi bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606696/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.