Điện thoại dập máy, mà điện thoại của Hàn Chí Quốc lập tức vang lên, "Chủ tịch, là tôi, ngài nói.”
“Lập tức khai trừ Tề Minh Châu, truyền lời tôi, phàm là sản nghiệp của Tề gia đều không cho nó tiến thêm một bước.” Tề lão gia chẳng khác nào tước đoạt quyền thừa kế của cô ta, cắt đứt dã tâm leo lên của đối phương.
“Vâng.” Hàn Chí Quốc còn có thể nói gì đây? Đại tiểu thư thật sự là một lời khó nói hết.
Tề Minh Châu nhào tới cướp điện thoại của Hàn Chí Quốc, lo lắng nói, "Ông nội, ông nghe cháu giải thích...”
Cô chỉ nghe thấy tiếng bíp, đối phương đã cúp điện thoại.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô chỉ cảm thấy lòng bàn chân dâng lên một cỗ hàn khí, nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Cô trừng mắt nhìn thiếu nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, "Cố Vân Khê, cô thật ác độc, thật ác độc.”
"Đúng vậy, tôi có thể giúp cô lên đỉnh, nhưng cũng có thể kéo cô xuống vực sâu vạn trượng." Cố Vân Khê giống như nhìn một tên não tàn, "Có điều, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô được như ý nguyện.”
Hàn Chí Quốc nhìn ánh mắt của cô có thêm một tia kính sợ, không cần tốn nhiều sức liền lật ngược đối thủ, không, hoặc là nói, cô căn bản không đem Tề Minh Châu trở thành đối thủ, chỉ là diệt trừ một tên ngốc chướng mắt mà thôi.
Cô dễ dàng cướp đi thứ đối phương muốn nhất, chỉ dùng một chiêu!
Quả nhiên, ngưu bức tuổi còn nhỏ, lực sát thương cũng rất lớn.
Tề Minh Châu khóc ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606694/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.