Lúc này, nhà hàng còn có không ít người, có thể thấy được làm ăn thật tốt.
Cô tùy ý gọi vài món, khép thực đơn lại thì thấy anh cả chạy tới, thế là vội vàng đưa thực đơn qua, "Anh gọi đi.”
Cố Hải Triều nhìn khí sắc của em gái đã tốt hơn, cho nên cực kỳ cao hứng, liền gọi hai món thích ăn.
Hai anh em vừa táu gẫu tình hình gần đây, vừa nói chuyện về Tề Thiệu, nhắc tới đây, Cố Hải Triều tiếc hận không thôi.
Thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như thế, còn chưa kịp nở rộ hào quang đã muốn ngã xuống sao?
“Khi nào thì em qua đó?”
“Chờ làm xong thủ tục thì đã.” Tâm tình Cố Vân Khê có chút nặng nề, đây không phải là chuyện cô muốn qua là có thể qua, cô vẫn đang chờ thông báo.
“Ô, đây không phải là Cố Vân Khê sao? Là lần đầu tiên ở khách sạn tốt như vậy?”
Là Tề Minh Châu, cô ta mặc một thân trang phục công sở, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
“Cô làm việc ở đây? Không đi học sao?” Cố Vân Khê hoàn toàn không hiểu, có mấy người ngu xuẩn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhiều lần bại nhiều lần chiến có ý nghĩa sao? “Tuổi của cô tốt xấu gì cũng phải học nhiều một chút, không đến mức đầu óc trống rỗng.”
Khuôn mặt tươi cười của Tề Minh Châu cứng đờ, người cô ghét nhất chính là Cố Vân Khê, ông nội thương cô ấy, Tề Thiệu che chở cô ấy, ngay cả tạp chủng kia cũng giúp đỡ đối phương.
Rốt cuộc có cái gì tốt? Luôn là một bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606688/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.