Trang Liễm phát hiện bất kể là kiểu sụp đổ nào, dường như đều khiến hắn cực kì phấn khích.
_
“Bình tĩnh, bình tĩnh đã.” Đới Tử Minh kéo bàn Lâm Ngang lên, đứng giữa dãy bàn, “Anh Không sắp khóc rồi, ảnh tận tâm, tận tụy thổi điều hòa cho chúng ta đó (*)! Vậy đi, tất cả nghe theo tôi, giữ mặt mũi cho anh Không, đừng tức giận như vậy.”
(*) Anh Không (空哥): Ý là anh “bầu trời” á =)))) Nhờ ảnh mưa nên trường mới cho bật điều hòa.
Lâm Ngang thấy không phục, xoa xương sườn đau nhức “Tôi…”
“Bớt tranh cãi đi.” Đới Tử Minh đối mặt hắn nhỏ giọng nói, “Đang yên đang lành ông kiếm chuyện làm gì? Trút giận thay Trần Phồn hả?”
Lâm Ngang cũng nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ muốn hỏi nó có phải Trang Liễm hay không thôi.”
Tiết Nhiên đứng một bên nói, “Ngu xuẩn, lúc trước nó không tới lớp chúng ta, trừ nó ra thì còn ai nữa?”
Ba người đứng đó không ngừng nói chuyện phiếm, Giang Dư chú ý tới Trang Liễm lại gục đầu xuống bàn, lộ ra một đoạn gáy gầy gò, sau gáy có vài vết đỏ chói mắt, dường như chìm hẳn vào đường viền cổ áo.
Giang Dư nghĩ ngợi, trở lại chỗ ngồi, bắt gặp Tần Thịnh đang cười như không cười, Giang Dư có chút chột dạ, trợn tròn mắt, quyết định đánh đòn phủ đầu, hung hăng nói, “Ông làm gì?”
Tần Thịnh chống đầu, liếc Trang Liễm ngồi phía sau, “Cẩn thận chút, tôi mặc kệ ông đó. Nhưng mà Tiểu Ngư nè, đừng để sự đồng cảm của ông bị một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-chet-som-cua-vai-chinh-van-nguoi-ghet/2903580/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.