Ngày mười bốn tháng ba, trời nắng.
Ngu Tuệ Tuệ dậy rất sớm, hôm qua sau khi đưa đồ cho Tạ Dung Cảnh xong, cô liền suy nghĩ: Có nên gặp mặt đối phương một lần hay không.
Mặc dù những ngày làm biếng rất sảng khoái, nhưng dựa theo cốt truyện, không đến một năm nữa cô sẽ lãnh cơm hộp rồi offline, vì vậy cô cảm thấy nên có một chút cảm giác tồn tại hay tương tự gì đó.
Xét cho công bằng, Ngu Tuệ Tuệ còn xem là một người có thái độ đoan chính, chủ yếu là đối tượng của nhiệm vụ này không quá thích hợp, khiến cô không dám một lòng một dạ vào sự nghiệp, dù sao cũng phải chia một ít tinh thần và thể lực để đề phòng hắn, bởi vậy khiến người ta trở nên thụ động hơn, chỉ cần nhìn thấy là chăm sóc liền, tâm lý sẽ buông bỏ nếu không nhìn thấy thứ mong muốn.
Nếu làm bạch nguyệt quang cho nam chủ chính phái hay gì đó, khẳng định cô sẽ tích cực hơn bây giờ nhiều.
Nói là nói như vậy, dù sao thì cũng tới rồi, vẫn phải có sự bắt đầu và kết thúc.
Ngu Tuệ Tuệ chọn trong tủ quần áo một chiếc váy màu hồng phấn có viền trắng bên ngoài, hiện tại khuôn mặt của cô là một tiểu mỹ nhân thanh thuần, mặc kiểu trang phục này rất xinh đẹp, cũng phù hợp với thiết lập "Tiểu bạch hoa chính nghĩa", quả thực rất hoàn mỹ.
Khi đang do dự không biết nên đi đôi giày nào, thì có một thị nữ ở ngoài cửa tới bẩm báo: "Đại tiểu thư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-chet-som-cua-vai-ac/3350260/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.