Có lẽ trên thế giới này không có người nào giống ma quỷ hơn Vinh Tình.
Hai mắt Cao Gia Hiên đờ đẫn ngồi trong xe, cảm thấy rất nặng nề từ tận sâu trong linh hồn.
Hắn thấy Vinh Tình vẫn đang trò chuyện cười đùa với một đôi vợ chồng trông có vẻ không tầm thường ngoài cửa, đáy lòng dần dần xuất hiện một chút sợ hãi cùng kính nể.
Đỉnh.
Thật sự quá đỉnh.
Đã mười ngày rồi.
Vinh Tình vậy mà vẫn có thể duy trì thần thái như vậy để giao thiệp với đám cáo già này!
Ánh mắt Cao tổng đờ ra.
Hắn không được.
Hắn đã bị phế.
Chẳng trách Vinh thị có thể đạt đến độ cao như vậy, ngay cả móng chân Cao thị cũng không sánh nổi.
Hắn, Cao Gia Hiên xứng so sánh với Vinh Tình sao?
Hắn xứng đáng sao?
Hắn không xứng!
Vinh Tình cười nhẹ đến mở cửa xe ngồi vào thì thấy dáng vẻ ngu ngốc này của Cao Gia Hiên.
Anh liếc nhìn rồi yên lặng lấy điện thoại ra.
Tách tách.
Cao Gia Hiên chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, giương đôi mắt cá chết nhìn Vinh Tình chằm chằm.
Vinh Tình bình tĩnh cất điện thoại đi.
"Được rồi không xem nữa, đi thôi, hôm nay chúng ta còn phải đến một nhà nữa, đi xong thì cậu sẽ được tự do."
Cao Gia Hiên hít một hơi thật sâu cảm thấy tràn đầy sinh lực hơn nhiều rồi.
Nhà cuối cùng!
Cuối cùng!
Một nhà!
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi biển khổ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3556398/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.