Công Tôn Tử Bạch đi thẳng ra ngoài, bình thường vẫn luôn có người lại gần nói chuyện vì vẻ đẹp của y nhưng ngày hôm nay mọi người lại bị cảm giác áp bức của y đè ép nên không thể làm gì khác hơn là ồn ào đứng từ xa nhìn theo chứ không dám có chút suy nghĩ nhào lên nào.
Lồng ngực đè nén cơn tức giận, Công Tôn Tử Bạch không chú ý tới có người liên tục gọi tên y.
Mãi đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai, y mới chợt xoay người lại.
"Ai?!"
Vừa xoay người lại y đã sửng sốt, hơi đè nén lửa giận xuống nở một nụ cười.
"Mục Thịnh, đã lâu không gặp."
"Xin chào, đã lâu không gặp, sao anh lại đi ra từ bên trong?"
(*Xin nhắc lại lần nữa Mục Thịnh đang nói tiếng Quảng Đông nha mọi người.)
Mục Thịnh ngồi trên một chiếc xe máy nhỏ, một chân chống trên đất, hắn mặc áo khoác dày cộm dưới chân vậy mà đeo một đôi ủng đi tuyết???
Công Tôn Tử Bạch nhịn không được nhìn chân hắn mấy lần.
Lạnh đến mức như vậy sao?
Ngoài miệng lại trả lời, "Tôi và cháu trai đến tìm cháu gái, cậu thì sao?"
"À, năm ngoái ông cha của tôi mua thêm mấy tòa nhà bên ngoài, nên kêu tôi đi thu tiền thuê nhà giúp ông ấy."
Mục Thịnh vừa nói vừa cười lớn duỗi chân.
"Sao anh nhìn tôi mãi vậy? Người Quảng Đông bọn tôi sợ lạnh lắm."
Công Tôn Tử Bạch nghe tiếng phổ thông trúc trắc của hắn, không hiểu sao tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3556392/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.