Bị, bị người khác cướp đi?
Vinh Tình suy nghĩ tỉ mỉ!
Cái gì! Người đó không phải là tôi sao?
Anh suy nghĩ một lát.
Bên trong giọng điệu ngập ngừng còn mang theo chút sảng khoái.
"Vậy, để tôi mua một cái điện thoại mới cho cậu?"
Vui quá!
Nhìn đi!
Người khác cũng không hẹn được chó săn nhỏ đâu!
Hì hì hì hì.
Lâm Kích, người này đã dần dần quen thuộc rồi.
Cậu liếc mắt nhìn Vinh Tình đang cười không ngừng thì cong khóe miệng, trong lòng không nhịn được cũng bật cười.
"Không cần đâu, có Black Beauty là đủ rồi."
Vinh Tình chậc chậc lắc đầu.
Phá của.
Quá phá của.
Một chút đầu óc kinh tế cũng không có!
Lúc như thế này chẳng lẽ không nên được voi đòi tiên sao?
Không cần thì phí!
"Không muốn cũng không cần thì ăn cơm, tiếp tục ăn cơm!"
Vinh Tình ngậm một cái đùi gà, đắc ý bắt đầu ăn.
Lời giải thích này làm anh rất hài lòng!
Không sai! Buông tha cho chó săn nhỏ!
"Vậy quà giáng sinh của tôi còn nữa không?"
Lâm Kích thấy cả người anh đều đắc ý thì vừa cười vừa hỏi.
"Có chứ! Đợi ăn cơm xong thì dẫn cậu đi mở quà."
Vinh Tình nói đến cái này thì mặt mày lập tức hớn hở.
"Còn có cây noel! Đợi lát nữa cùng chụp ảnh nha! Đúng lúc có tuyết rơi nữa, chắc chắn sẽ rất đẹp!"
Ai da!
Nếu có nhiều người tới thì còn có thể đánh bóng tuyết nữa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3554908/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.