"Rất bất ngờ, cảm ơn."
Cậu nở một nụ cười, chân thành nói.
"Cây thông noel rất đẹp."
"Đẹp là đúng rồi!"
Vinh Tình cảm thấy nhịp tim vẫn luôn tê dại do chờ đợi đã khôi phục như cũ.
Ai, nói thế nào đây?
Tuy rằng thế giới này không có người nào anh thật sự quen biết nhưng mà Lâm Kích là người sau khi anh đến mới quen biết, không có liên quan đến bá tổng.
Nếu như vậy, Lâm Kích tới thì không phải nói rõ anh vẫn có một người bạn thật sự sao?
Dưới trời tuyết, hai người nhìn nhau nở nụ cười, pháo hoa dần dần không còn động tĩnh, bản nhạc thuộc về lễ giáng sinh cùng với tiếng sóng và gió biển vang lên trong sân
"Tôi tới trễ rồi."
Lâm Kích tiến tới hai bước, chân thành xin lỗi.
"Anh chờ tôi rất lâu sao?"
Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn Vinh Tình, còn có chiếc xe máy Vinh Tình đang ngồi, trong lòng lập tức ấm áp.
Vinh Tình, rốt cuộc là món bảo bối tuyệt vời gì vậy?
"Đó là tất nhiên, cậu không thấy tôi đã chờ cậu bao lâu đâu mà điện thoại cũng không ai nhận."
Vinh Tình nói đến đây thì lập tức cây ngay không sợ chết đứng oán giận.
Nếu không phải papa nghĩ cậu không phải là kiểu người cho người khác leo cây thì papa đã sớm đi rồi!
Gửi tin nhắn không trả lời!
Gọi điện thoại cũng không có người nhận.
"Xin lỗi, làm anh lo lắng sao?"
Một cái ôm ấm áp ập tới làm Vinh Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3554907/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.